Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 577: Hơi Thở Thanh Xuân

Trực Thụ ngẩn ngơ đứng tại chỗ, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu tình gì, nhưng bên trong ánh mắt thanh lãnh đạm mạc thường ngày lại xuất hiện một tia nhu hòa, tràn đầy ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái, xem như đáp lại, sau đó quay đầu đi về trước, tiếp tục xen lẫn vào trong đám người.
Trực Thụ một bên đi về phía trước, một bên hít sâu một hơi, đem trạng thái thất thần vừa rồi thanh trừ ra ngoài, một lần nữa khôi phục trạng thái chuẩn bị thi cử.
“A……”
“Đồng học, cậu làm sao vậy?”
“Sao lại thế này? Tình huống như thế nào?”
“Đồng học cậu không sao chứ?”
“……”
Nhưng mà, khi hắn sắp bước vào khu dạy học thì bỗng nhiên nghe được một trận xôn xao ở phía sau lưng.
Trực Thụ bỗng dưng quay đầu lại, chỉ thấy, một vòng người đabg vây quanh ngoài cổng trường, mà ở cách đó không xa, chiếc xe đạp điện nhỏ của Tương Cầm ngã trên mặt đất, bên cạnh lại không có chủ nhân.
Trong phút chốc, vẻ mặt Trực Thụ nghiêm lại, lập tức chạy như bay về phía cổng trường.
Hắn xem vào đám người, vừa đi vào liền thấy, Tương Cầm đã cuộn thành một đoàn nàm trên mặt đất, duỗi tay gắt gao ấn bụng dưới, thống khổ mà thấp giọng rên rỉ.
Trực Thụ lập tức cúi thân xuống, ôm cô lên khỏi mặt đất.
“Trực Thụ……” Tương Cầm gắt gao túm cánh tay hắn, cắn răng nói, “Cậu, cậu giúp tôi gọi 120 là được, cậu, cậu không cần phải giúp tôi….”
“Câm miệng!” Trực Thụ quát lớn.
Hắn ôm Tương Cầm, sải bước đi đến ven đường, nhanh chóng ngăn lại một chiếc xe taxi.
“Sư phó, đi đến bệnh viện gần nhất!” Trực Thụ nói nhanh.
……
Màn ảnh vừa chuyển, hai người đi tới khoa cấp cứu của bệnh viện.
Tương Cầm bị chẩn bệnh viêm ruột thừa cấp tính, tạm thời dùng cách trị liệu bảo thủ, bằng phương pháp hút muối.
“Ô ô ô……”
Trên giường bệnh, cô nhìn đồng hồ trên treo tường, khóc đến thở hổn hển.
“Đều do tôi, thực xin lỗi, Trực Thụ, đều do tôi……” Tương Cầm ôm chăn, nước mắt ướt đẫm cả một vùng lớn trên gối.
Ở bên cạnh giường bệnh, Trực Thụ vẻ mặt ghét bỏ mà đưa qua cho cô mấy tờ khăn giấy lau mặt, nói: “Đừng có lấy chăn lau nước mắt, còn có, mau xì mũi đi!”
Tương Cầm tiếp nhận khăn giấy lau mặt, xoay người đi, thật cẩn thận mà xì nước mũi, nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi, Trực Thụ, đều là tôi sai, đều là do tôi hại cậu không thể tham gia thành khảo thí, tôi là tai họa……”
Trực Thụ ngồi ở mép giường, nhìn thân thể run lẩy bẩy của cô, nói: “Dùng điểm thi đại học thì tôi vẫn có thể vào Thanh Vân, không nhất thiết phải tham gia chiêu sinh của trường.”
Trên giường, tiếng khóc của Tương Cầm dần dần thấp xuống.
Trực Thụ nhìn thấy tình hình của cô đã tạm thời ổn định mới khe khẽ thở dài, đi ra hành lang gọi điện cho người lớn của hai bên gia đình. Sau đó, lại đi tìm bác sĩ để hỏi thăm tình huống hiện tại của Tương Cầm và phương án trị liệu tiếp theo.
Trong phòng bệnh, Tương Cầm nhìn qua cánh cửa đang khép hờ, nhìn dáng người cao thẳng và vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên rồi lại trộm lấy chăn che khuất nửa mặt, nhấp nháy đôi mắt, trên mặt nổi lên hai luồng ửng đỏ rõ ràng.
……
Đêm hôm đó, Trực Thụ ở lại trong phòng bệnh.
Trong phòng im lặng, Tương Cầm nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn hắn đang yên lặng đọc sách trên chiếc ghế xếp cạnh cửa sổ, do dự một lúc, cuối cùng hỏi: "Không tham gia kỳ thi tuyển sinh của trường…Liệu sẽ ảnh hưởng đến sự lựa chọn về chuyên ngành của cậu hay không?”
Trực Thụ ngẩng đầu lên, suy tư một lát, rồi lắc đầu nói: “Dù sao tôi cũng không có ý tưởng gì về nghề nghiệp.”
Tương Cầm nghiêng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt, tựa hồ là lần đầu nhìn thấy Trực Thụ do dự, cô nhịn không được tò mò hỏi: “Cậu chưa từng nghĩ mình muốn học gì trong tương lai sao?”
Trực Thụ trầm ngâm một lát, khép lại sách trong tay, nói: “Ba muốn tôi học quản lý, tương lai tiếp quản sự nghiệp của ông ấy, nhưng nói thật, tôi không cảm thấy hứng thú lắm.”
Nói tới đây, hắn nhẹ nhàng rũ con ngươi xuống, ánh mắt tối sầm lại, nói tiếp: “Nhưng thân thể của ba tôi không tốt, ông ấy đã trải qua hai lần phẩu thuật tim, tôi sợ ông vất vả cho nên cũng muốn san sẻ giúp ông, điều này rất mâu thuẫn.”
Tương Cầm lần đầu nghe hắn nói đến chuyện này, chớp chớp mắt, hỏi: “Nếu muốn chăm sóc người nhà thì cũng có thể học y nha?”
Trực Thụ nghe vậy, quay đầu nhìn Tương Cầm đang nằm trên giường.
Tương Cầm đón nhận ánh mắt của hắn, thành khẩn nói: “Tôi cảm giác học y rất khó, bác sĩ đều đặc biệt ghê gớm!”
“Nhưng cậu lợi hại như vậy, nhất định có thể trở thành một bác sĩ tốt.”
Trực Thụ nhìn cô, ngẩn ngơ sau một lúc lâu, trước sau không nói gì.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước chiếu vào trên mặt hắn, ánh mắt đạm mạc sơ lãnh của thiếu niên hơi hơi chớp động, trong mắt giống như vụt lên ánh sáng nhàn nhạt.
“Học y……” Khóe miệng Trực Thụ nhẹ nhàng cong lên, nói, “Đúng, học y, có vẻ như rất thú vị…”
……
Sáng sớm ngày hôm sau, ba của Tương Cầm và ba mẹ của Trực Thụ chạy đến bệnh viện thì liền chứng kiến một màn:
Tương Cầm nằm ở trên giường, nghiêng đầu, đang ngủ say;
Mà ở bên cạnh cô, Trực Thụ ghé vào mép giường, gối lên cánh tay của mình, cũng đã ngủ ngon lành.
“Ngô……”
Ngoài phòng bệnh, mẹ của Trực Thụ ụ nhịn không được duỗi tay bưng kín miệng.
Ba vị trưởng bối vốn định tiến vào nhìn xem, nhưng sợ đánh thức hai đứa nhỏ, chỉ ở cửa duỗi cổ nhìn thoáng qua, sau đó lại rón rén trốn đi.
……
Ngoài màn hình, Hồ Vệ Quốc không biết từ khi nào mà khóe miệng đã lộ một nụ cười ngây ngô.
A, cảm giác hai đứa nhỏ trong màn hình giống như con cháu của mình!
Hơi thở thanh xuân đập vào mặt…..
“Đang đang đang!”
Hồ Tổng đang vui vẻ xem phim thì bỗng nhiên nghe được âm thanh gõ cửa, ngẩng đầu lên thì thấy người tới chính là Quách Uy.
“A, Tiểu Quách……”
Hồ Vệ Quốc sửng sốt một hồi, hắn vẫy tay, nói: “Mau vào, mau vào!”
Nói xong, ông ta cầm lấy một túi hồ sơ trên bàn, đưa cho Quách Uy: “Tới lấy hợp đồng sao? Cậu có thể cầm đi.”
Quách Uy gật đầu, nở nụ cười lịch sự với Hồ Vệ Quốc, trong lúc vô ý thoáng nhìn qua màn hình máy tính của đối phương.
Chỉ thấy, hình ảnh đang dừng ở ở chỗ Hứa Trăn cùng Lâm Gia…..
Hắn nhớ rõ, lúc mình mới đi vào phòng liền nhìn thấy vẻ mặt chăm chú xem phim của Hồ tống, thậm chí trên môi còn treo một nụ cười ngây ngô.
Quách Uy trầm mặc sau một lúc lâu, không nói một lời mà tiếp nhận túi hồ sơ, an an tĩnh tĩnh rời đi.
Tốt, ta đã biết, ta lăn….
Bạn cần đăng nhập để bình luận