Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 317: Lợi Hại Như Vậy Sao? ?

Trong góc của tầng một, Hứa Trăn đã hoàn thành xong việc bắt chước cảnh vừa rồi của Mạnh Nhất Phàm, và đặt cây chổi trên tay xuống.
Mặt khác, Mạnh Nhất Phàm mơ mơ hồ hồ cầm lấy cây chổi, theo bản năng mà quét xuống đất, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Ngọa tào……
Thật sự có người có thể phục chế 100% chỉ qua đúng một lần xem?
Ranh con này là yêu nghiệt sao? !
Mạnh Nhất Phàm cũng không phải ngẫu nhiên chọn cảnh trong "Độc Thoại của Hamlet" mà đây là “đoạn sở trường” chân chính của cậu ta.
Bỏi vì, cậu ta là nam chính của bản thanh xuân “Hamlet”.
Nếu không có việc gồng gánh hình phạt trên lưng thì năm nay cậu ta đã ra nước ngoài lưu diễn rồi. Điều này cùn cho thấy sự công nhận của đoàn kịch đối với màn trình diễn của cậu ta.
Mạnh Nhất Phàm đã từng cảm thấy vô cùng tự hào vì chuyện này.
Đó là niềm vinh dự và tự hào lớn nhất trong cuộc đời của một diễn viên khi có cơ hội đứng trên sân khấu thể hiện vai diễn Hamlet.
Nhưng mà, Hứa Trăn chỉ nhìn một lần, liền có thể bắt chước đoạn biểu diễn của hắn, hơn nữa còn không có quá nhiều khác biệt…
Nhìn thấy cảnh này, một cảm giác thất vọng dâng trào trong lòng, Mạnh Nhất Phàm lần đầu tiên trong đời nghi ngờ tài năng diễn xuất của mình.
—— Mình thật sự có thiên phú sao?
Thật sự thích hợp ăn chén cơm trong giới kịch nói này sao?
Hay là nói, bản thân trà trộn trong nhóm binh tôm tướng cua này lâu như vậy, cho nên mới có thể sinh ra u mê, tự tin vào bản thân mình?
Mạnh Nhất Phàm chỉ cảm thấy chính mình như học sinh tiểu học vừa nhận được giấy chứng nhận cấp 10 dương cầm nghiệp dư, vẫn còn đang ào dạt đắc ý, kết quả quay đầu lại liền phát hiện, bạn học của mình thế mà là Mozart.
Cái cảm giác bị dội một chậu nước đá vào đầu khó chịu đến mức cào xé tim gan.
Mà lúc này, Hứa Trăn lại không có cảm thấy thành tựu quá lớn.
Bởi vì trước đây khi hắn đọc lời kịch của đoạn này, hắn đã tham khảo những bậc thầy hàng đầu như Lawrence Oliver, Kenneth Branagh và Jude Law.
Trình độ của Mạnh Nhất Phàm nếu so sánh với các bậc thầy này... tốt, đừng nên so sánh.
Hứa Trăn chưa bao giờ tiếp xúc với diễn kịch, và đương nhiên hắn sẽ không đòi hỏi bản thân theo tiêu chuẩn của diễn viên kịch.
Hắn chỉ đứng dưới góc độ của một khán giả và một học sinh, cũng không nghĩ rằng việc bắt chước màn trình diễn của Mạnh Nhất Phàm là quá khó.
……
“Bốp, bốp, bốp…”
Ngay khi Mạnh Nhất Phàm đang tràn đầy thất vọng mà Hứa Trăn không hề phản ứng đến cậu ta và quay lại tiếp tục phân loại tài liệu, thì bỗng một tràng pháo tay nồng nhiệt từ trên đỉnh đầu vang xuống dưới.
Cả hai cùng nhìn lên và sững sờ khi thấy trên hành lang tầng hai, một nhóm khách ngoại quốc đang dựa người trên lan can, huýt sáo và vẫy tay chào họ.
Hứa Trăn không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng dựa vào biểu hiện của đối phương, có lẽ đây là đang khen ngợi họ.
Hai người đều ngây ngẩn.
Đây là…màn biểu diễn ngẫu hứng vừa rồi bị người ta vây xem?
Tại sao những “khán giả” có tố chất như vậy, nhưng vừa rồi lại không hề phát ra một chút âm thanh nào? ?
Hứa Trăn cảm giác thập phần xấu hổ, nhưng khán giả trên lầu lại dị thường hưng phấn.
Vài người trong số họ quay đầu lại, nháy mắt làm mặt quỷ và nói vài câu với xã trưởng của kịch nói Hải Đường.
Xã trưởng nhìn phiên dịch hỏi: “Hắn vừa rồi đang nói cái gì?”
Phiên dịch do dự một chút, sắc mặt cổ quái nói: “Bọn họ nói, đoàn kịch chúng ta thật đúng là tàng long ngọa hổ a, ngay cả người vệ sinh cũng biết diễn kịch.”
Xã trưởng: “……”
Thật là quá xin lỗi, hai người dưới lầu kia, một là diễn viên lớp trẻ trụ cột của đoàn kịch chúng tôi, còn một là nam diễn viên có thanh danh ở Hoa Hạ.
Chậc…ta có nên tiếp tục giả vờ hay không?
Nhưng không hiểu tại sao, trong đầu lại có cảm giác sảng khoái đến như vậy?
Tuy nhiên, sau một phen cân nhắc lợi hại, xã trưởng cuối cùng đã chọn tiết lộ một chút thông tin, để tránh ngày sau bị chân tướng vạch trần mà lâm vào xấu hổ.
Ông ta hắng giọng giải thích một chút: "Thật ra hai người trẻ tuổi ở dưới lầu này không phải là nhân viên quét dọn toàn thời gian của chúng ta, bọn họ đều là sinh viên đại học đến thực tập."
n, giải thích như vậy không có vấn đề gì đúng không?
Sau khi người phiên dịch chuyển tiếp những lời này cho khách ngoại quốc, bọn họ không những không giảm được sự ngạc nhiên, mà đúng hơn là càng cảm thấy tán thưởng.
Trong đó một người gật đầu nói: “Hệ thống của các vị rất tốt!
"Để sinh viên đại học đến đoàn kịch để làm việc vặt, trải nghiệm cuộc sống, đồng thời cảm nhận bầu không khí của sân khấu, và nâng cao sự khao khát của những người trẻ tuổi đối với sân khấu."
Vừa nói, hắn ta vừa chỉ Hứa Trăn cùng Mạnh Nhất Phàm ở tầng dưới, rồi nói, "Hai người họ diễn gần như giống hệt nhau. Họ đang bắt chước các diễn viên chuyên nghiệp của đoàn kịch, phải không?
"Bài tập bắt chước này rất có ý nghĩa và là cách duy nhất để các bạn trẻ tiến bộ! "Đứng từ dưới sân khấu nhưng lại có thể bắt chước đến mức độ như vậy, hai đứa trẻ này thật sự có thiên phú!”
Nghe được hắn nói như vậy, mấy người chung quanh cũng sôi nổi phụ họa, cảm giác lần này đến xã kịch Hải Đường lại có thu hoạch, xem ra chuyến đi này không tệ.
Xã trưởng: “……”
Không phải, các vị có điểm hiểu lầm, ta không biết nên bắt đầu nói từ nơi nào lên……
Những người này cũng không quá để ý biểu hiện kỳ lạ của xã trưởng, đồng thời lại rất có tinh thần của Bá Nhạc: "Với trình độ hiện tại của hai sinh viên này, chúng ta thực sự có thể thử để họ biểu diễn trên sân khấu.
"Hãy lên sân khấu sớm nhất có thể, đừng chỉ lo rèn luyện để rồi bỏ lỡ những hạt giống tốt."
Về vấn đề này, xã trưởng cũng rất đồng tình.
Xét cho cùng, rất nhiều điều không thể học được chỉ bằng cách đứng dưới sân khấu. Ngươi phải tự mình đứng trong ánh đèn sân khấu và nhận phản hồi từ hàng nghìn khán giả dưới sân khấu. Chỉ có như vậy, ngươi mới thực sự cảm nhận được sức hấp dẫn của biểu diễn trên sân khấu, để kích thích tình yêu chân thành của diễn viên đối với màn trình diễn.
Nhưng mà vấn đề ở chỗ, Mạnh Nhất Phàm đã sớm là khách quen của sân khấu, còn Hứa Trăn…… Bản thân ông ta vừa mới đây, còn cảm thấy thập phần chán ghét cách hắn tới cọ sân khấu nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận