Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 630: Cổ Đông Lớn Thứ Hai

Một lúc sau, người phụ nữ tóc ngắn bắt taxi đến trụ sở của Hoa Ảnh truyền thông, chân dẫm giày cao gót “Đang, đang, đang” mà đi vào tòa nhà trụ sở.
Cô gái lễ tân phụ trách tiếp đãi vừa nhìn thấy cô thì vội vàng đi lên, tươi cười thân thiết hỏi: “Xin chào, không biết ngài có lịch hẹn trước không?”
Người phụ nữ tóc ngắn hơi giật mình nói: "Yêu cầu hẹn trước? Xin lỗi, không có hẹn trước, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lễ tân nói: “Xin hỏi ngài tìm ai? Có thể gọi hắn xuống đây đón ngài đi lên.”
Người phụ nữ bất đắc dĩ mà cười cười, nói: "Được, vậy để tôi gọi hắn xuống đón.”
Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nói: "Uy? Vệ Quốc, tôi đang đứng dưới lầu, bọn họ nói không hẹn trước thì phải gọi người xuống đón.”
“Chính Hào ở đâu? Hắn muốn tới đón tôi? A, được, vừa lúc tôi cũng có việc tìm hắn.”
Người phụ nữ đơn giản nói vài câu, sau đó cúp điện thoại, mỉm cười với cô gái lễ tân: "Thực xin lỗi, đã lâu rồi tôi không đến đây, cho nên không biết quy định mới của công ty.”
Cô gái phụ trách lễ tân ngơ ngác nhìn điện thoại di động trên tay người phụ nữ, cảm thấy mọi chuyện có vẻ hơi bất ổn.
Vừa rồi cô ấy đã nói cái gì?
Vệ Quốc? Chính Hào? ?
Không phải là…… Chủ tịch Hồ Vệ Quốc, cùng với……
“Đinh!”
Đúng lúc này, cách đó không xa, một tiếng nhắc nhở thang máy vang lên, cô gái lễ tân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trần Chính Hào mặc bộ vest màu xám nhạt bước ra khỏi thang máy, đi thẳng về phía bên này.
“Tư Nguyên tỷ,” Trần Chính Hào đi đến trước mặt người phụ nữ kia, mỉm cười nói, “Đã lâu không gặp.”
Dứt lời, y quay đầu nhìn sang cô gái lễ tân bên cạnh, nói: “Vị này chính là cổ đông thứ hai của Hoa Ảnh chúng ta, Bành Tư Nguyên, Bành tổng.”
“Bành tổng chỉ mới trở lại thủ đô gần đây và sẽ thường xuyên đến trụ sở, cô đi liên hệ một chút, mở các quyền hạn cho Bành tổng.”
Cô gái lễ tân sắc mặt cứng đờ, vội vàng rời đi.
Ai u má ơi…… Nhìn tôi xem, tôi có khả năng như thế nào!
Cư nhiên lại đi căn cổ đông thứ hai của công ty, còn yêu cầu đối phương phải gọi điện cho chủ tịch và minh tinh đứng đầu xuống lầu đón người!
Ôi, tôi thật sự là tận trung trên cương vị công tác! !
……
Cùng lúc đó, Trần Chính Hào đã dẫn Bành Tư Nguyên, cổ đông thứ hai của Hoa Ảnh vào thang máy.
Sau khi lên lầu, Bành Tư Nguyên quay đầu lại cười nói với Trần Chính Hào: "Tôi chỉ có chuyện muốn tìm cậu, tình cờ cậu cũng có mặt ở công ty."
Trần Chính Hào hỏi: “Chuyện gì?”
Bành Tư Nguyên nói: “Gần đây tôi đã viết một cuốn sách về chủ nghĩa hiện thực. Không biết cậu có hứng thú không?"
Nghe xong, Trần Chính Hào nhẹ nhàng cười, đáp: "Sách của Tư Nguyên tỷ tự nhiên không sai được, chỉ là tôi không biết vai diễn này có phù hợp với mình hay không."
Trong lúc hai người đang trò chuyện, thang máy đã lên đến tầng 15.
Bành Tư Nguyên chào tạm biệt Trần Chính Hào xong thì đi vào phòng của Hồ Vệ Quốc.
"Đại văn hào của chúng ta cuối cùng cũng nguyện ý trở lại!"
Ngay khi Hồ Vệ Quốc nhìn thấy cô thì ông lập tức vẫy tay chào và nói: "Đến Tây Nam sưu tầm phong tục hơn hai năm, xem ra đã có thu hoạch!”
"Vừa rồi trong điện thoại, cô nói với tôi cái gì? Sau khi xem xong "Dương Gia Tướng” liền cảm thấy Hứa Trăn không tồi, cho nên muốn mời hắn đến quay một bộ điện ảnh?”
Bành Tư Nguyên ưu nhã ngồi đối diện với Hồ Vệ Quốc, đáp: "Đúng vậy, có một nhân vật trong kịch bản của tôi mà tôi cảm thấy đặc biệt phù hợp với hắn.”
Vừa nói, cô vừa lấy một tập tài liệu trong chiếc cặp, đưa cho Hồ Vệ Quốc và nói, "Trong một bộ phim có chủ đề hiện thực, nam chính là một người cha mất con, còn nam số hai là đứa con mồ côi cha.”
Hồ Vệ Quốc mở tài liệu ra và thấy tiêu đề gọi là "Thất Cô”.
Ông ta chỉ đơn giản lật xem tài liệu, một lúc sau, ông ngẩng đầu lên và nói: "Tôi mạo muội hỏi một chút……”
“Tại sao cô cảm thấy Hứa Trăn giống như đứa trẻ không có cha?"
Đối mặt với câu hỏi của Hồ Vệ Quốc, Bành Tư Nguyên chớp mắt và nói, "Đây không phải là trọng điểm phải không?"
“Trọng điểm là, vẻ ngoài của Hứa Trăn rất thân thiện và dễ mến. Một đứa trẻ như vậy đã bị bắt cóc và chịu đựng khổ cực trong 20 năm. Nó không có hộ khẩu và chưa bao giờ được đi học. Điều này sẽ càng khơi dậy sự tức giận của khán giả đối với những kẻ buôn người!”
Hồ Vệ Quốc suy tư một hồi, miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích của cô, sau đó nói: " Hứa Trăn cũng liền thôi, nhưng nam chính..."
Ông ta nhịn không được bĩu môi, nói: “Nếu Chính Hào nghe được những gì tôi nói, có lẽ hắn sẽ không vui lắm, nhưng tôi phải thừa nhận rằng lý do khiến năm đó hắn trở nên nổi tiếng là vì vẻ ngoài đẹp trai.”
"Đặc biệt là khí chất tốt, có một cổ quý khí, rất hợp làm mỹ nam cổ trang.”
Nói xong, Hồ Vệ Quốc cúi đầu, nhìn kịch bản trong tay: “Nhưng cô lại tìm một diễn viên như vậy để diễn nông dân…”
Ông ta ngẩng đầu lên, thần sắc phức tạp mà nhìn Bành Tư Nguyên, nói: “Sao cô có thể nghĩ như vậy được?”
Bành Tư Nguyên nhấc chân, nghiêm trang nói: “Gia Cát thôn phu không phải cũng là nông dân?”
“Cung Canh với Nam Dương hắn không phải diễn khá tốt sao?”
Hồ Vệ Quốc: “……”
“Ha ha ha ha ha! !”
Bành Tư Nguyên nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó trên khuôn mặt của chủ tịch nhà mình, thì ngả người ra sau và bật cười.
Sau một lúc lâu, cô mới thanh thanh giọng nói, kiềm chế nụ cười trên mặt: “Nói chuyện đứng đắn.”
"Lần đầu tiên viết kịch bản, tôi đã nghĩ đến việc tìm hai anh chàng đẹp trai đỉnh cao để đóng phim này."
"Vì trong phim thường xuyên có những cảnh đông người: đường cao tốc trong lễ hội mùa xuân, phố xá tắc đường, tụ tập đông người ở nông thôn..."
"Nếu thật sự tìm tới hai diễn viên bình dân, vậy sẽ trực tiếp bị chết chìm trong đám người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận