Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 136: Hứa Trăn Và Trần Chính Hào

12 giờ trưa.
Trong hồ nhân tạo của thành phố Điện ảnh và Truyền hình Hoành Châu, một chiếc thuyền có mái che dài 56 mét bồng bềnh trôi trong hồ.
Hứa Trăn mặc một bộ tăng y màu trắng như tuyết, ngồi xếp bằng trên thuyền, phía trên chiếc bàn nhỏ trước mặt là một cây đàn huyền cầm có tạo hình cổ xưa.
Cảnh núi non sông hồ đẹp đẽ và một chiếc thuyền con bằng phẳng, vị hòa thượng mặc tăng y trắng đang đánh đàn thong thả trên thuyền dưới trăng.
Không thể không nói, màn ra sân của Vô Hoa đã lập tức mang lại hiệu ứng vô cũng tốt.
“Oa, thật sự cạo hết, không phải đội da giả!”
Ở mép nước, cô giái đóng vai Tống Điềm Nhi, Lý Hồng Tụ và các nhân vật khác đang túm tụm lại, ngắm nhìn Hứa Trăn trên hồ từ xa.
Trong đó một người tấm tắc thở dài: “Hắn thật sự làm được, nói cạo liền cạo!”
Một người khác vội nói: "Đúng vậy đúng vậy, nghe nói lúc trước diễn Tuyết Trúc, hắn cũng đã cạo một lần, hiện tại lại vì nhân vật này mà tiếp tục hy sinh, quả nhiên là đứa trẻ ngoan.”
Người trước đó cũng nói theo: “Nhưng không sao, cái đầu trọc cũng rất đẹp trai. Nhìn da mỏng thịt non, môi đỏ và răng trắng…Ai ô ô…”
“Bah!”
Người bạn bên cạnh lập tức đập mạnh vào người cô và hét lên: "Yêu tinh, mau ăn một gậy của lão tôn!
Mấy cô gái nhỏ sau đó bắt đầu vui cười và đùa giỡn, khiến những người phụ trách bên cạnh họ không khỏi ghen tị.
Mà lúc này Hứa Trăn ở trong sân cũng không cao quý, xuất trần như những người khác tưởng tượng. Hắn chỉ vừa mới học được vài ngón đàn cổ từ người hướng dẫn diễn xuất sáng nay và trước mặt hắn cũng đang nắm chặt thời gian để luyện tập.
Tuy nhiên, điều khiến hắn ngạc nhiên chính là về phương tiện phối nhạc ở hậu kỳ, cũng với sự phối hợp vưới tình tiết “Chia dây” trong cốt truyện. Dây đnaf trên đàn cổ này không phải dây đàn cũng không phải dây theo mà là mấy sợi dây bông.
Nói cách khác, Hứa Trăn hiện tại đang chơi bông.
Diệu Tăng Vô Hoa chơi bông dưới ánh trăng…Chà, không biết tại sao, nhưng đột nhiên phong cách này lại bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Cảnh quay vào trưa hôm nay xảy ra ngay sau cuộc chiến giữa Sở Lưu Hương cùng Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng. Nhất Điểm Hồng khăng khăng đòi đấu với Sở Lưu Hương, nhưng Sở Lưu Hương vẫn kiên quyết từ chối. Lúc cả hai đang bế tắc thì bỗng từ xa vọng lại một âm thanh buồn bã và lạnh lẽo của tiếng đàn.
Nhất Điểm Hồng vị tiếng đàn làm nhiễu loạn tâm tính, không quan tâm mà điên cuồng tiến công, Sở Lưu Hương rơi vào đường cùng, chỉ phải kéo hắn nhảy vào trong hồ, lợi dụng bản thân biết bơi mà chế phục đối phương.
Sau đó, Sở Lưu Hương đem Nhất Điểm Hồng đang hôn mê ném lên bờ hồ, rồi bơi theo nơi phát ra tiếng đàn, tìm được Vô Hoa.
“Bang!”
Sau khi các diễn viên chuẩn bị xong, người ghi hình bắt đầu cảnh quay trên một chiếc thuyền khác cách đó không xa, thông báo bắt đầu phân đoạn quay phim.
“Rầm…”
Trần Chính Hào sớm đã ngâm mình dưới lần nước, đến lúc này thì đột ngột nhô đầu len, tay bám chặt lấy mép thuyền nhỏ. Hắn rũ sạch nước trên tóc, rồi cười nói: "Tiếng đàn của đại sư sao lại bị thương thế, không lẽ trong lòng có nỗi buồn khổ gì?”
Trên thuyền nhỏ, Hứa Trăn, người đóng vai Vô Hoa, dừng việc gảy dây và liếc nhìn sang phía đối phương.
“Ta tưởng là ai,” Sau một lúc lâu, hắn lại đem ánh mắt di chuyển trở về, tay tiếp tục đánh đàn, khuôn mặt bình tĩnh mở miệng nói chuyện, “Hóa ra là Sở thí chủ.”
Sở Lưu Hương do Trần Chính Hào đóng, lật người nhảy lên thuyền, ngâm nga nói: "Ai là Sở thí chủ?”
Vô Hoa ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục chơi đàn: "Trên thiên hạ ngoại trừ Sở thí chủ, thì còn có ai có thể vô tình lên thuyền của bần tăng.”
Nhìn đến đây, đạo diễn Đặng Đại Diễn âm thầm gật gật đầu.
Ồ, không tồi.
Cả hai đều thể hiện tốt trong ngày hôm nay.
Trần Chính Hào thì không cần phải nói, hắn diễn cái gì thì y như cái đó. Bản thân hắn rõ ràng cũng là một người thong thả ung dung, tính khí lãnh đạm, nhưng khi diễn Sở Lưu Hương, hắn vẫn có lột tả nhân vật như đúc.
Nhìn vẻ ngoài hoạt bát và nhanh nhẹn của hắn bây giờ, thì thật khó tưởng tượng ngày thường hắn cao lãnh như thế nào.
Trong phim ngoài đời khác nhau như hai người, đây mới gọi là diễn viên chân chính.
Về phần Hứa Trăn…Đặng Đại Diễn có chút ngoài ý muốn.
Đăng đạo diễn trước đó đã hợp tác với Hứa Trăn thông qua “Thiên Hạ Đệ Nhất Đao”, ông ta cảm thấy đây là một người trẻ tuổi vô cùng tài năng, trên cơ bản cũng biết rất nhiều kỹ năng diễn xuất.
Tuy nhiên, dù sao thì cậu ấy vẫn còn quá trẻ, dù là hiểu về vai diễn hay nắm bắt được những chi tiết nhỏ khác nhau, thì chắc chắn vẫn có một số điều chưa đúng chỗ.
Nhưng mà hôm nay Hứa Trăn…
Đặng Đại Diễn vuốt ve cằm của mình.
Nói như thế nào đây, giống như đang ở một trạng thái mà trước đây chưa từng có.
Hắn đứng chung một khung hình với Trần Chính Hào, nhưng chí ít tới bây giờ vẫn không hề xấu hổ hay mất tự nhiên chút nào. Xét theo đoạn ngắn này, trình độ diễn xuất của cả hai gần như có thể nói là tương đương.
Đặng Đại Diễn tháo kính trên sống mũi xuống và lau cẩn thận. Ông ta biế, điểm yếu hiện tại của Hứa Trăn là chưa nắm chắc được tiết tấu. Mà kế tiếp đoạn này, là tiết tấu chuyển nhịp giữa Sở Lưu Hương và Vô Hoa.
Hắn dự định sẽ diễn như thế nào đây?
Nếu hắn thể hiện sự rụt rè ở đây, thì sau đó, tiết tấu của toàn bộ cảnh sẽ bị đối thủ lấy mất!
Đặng Đại Diễn cảm thấy nhẹ nhõm với Trần Chính Hào, nhưng không phải với Hứa Trăn.
Ông ta hy vọng đứa trẻ này sẽ diễn tốt, bởi vì chỉ khi diễn tốt thì chất lượng của toàn cảnh mới có thể được cải thiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận