Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 933: Biểu Diễn Giọng Nói

Một lát sau, chờ tiếng vỗ tay bình ổn lại, người chủ trì tiếp tục hỏi: "Lão sư Mặt lạnh, có thể chia sẻ với khán giả cách để bắt chước giọng nói không?"
"Phải làm sao để có thể bắt chước giọng của mỗi nhân vật giống đến như vậy được?"
Trong phòng thu âm, "sát thủ mặt lạnh" Hứa Trăn cầm microphone, ngữ khí bình thản nói: "Chọn kỹ, kỳ thật không phải mỗi một giọng đều giống như bản gốc, chủ yếu là lúc chọn lựa nhân vật thì nên đầu cơ trục lợi."
"Bởi vì những nhân vật ta chọn đều có giọng nói khác biệt rất lớn với nhau từ đầu rồi, cho nên độ khó tương đối thấp."
Mà người chủ trì nghe được lời này thì lại ngẩn ngơ, nửa ngày sau mới nói: "Lão sư Mặt lạnh, tôi không hiểu được tính logic trong câu nói này của cậu."
"Vì cái gì khác nhau càng nhiều thì độ khó càng thấp?"
"Bình thường mà nói, hẳn là khoảng cách càng lớn càng khó đi?"
"Cũng không phải, không phải vậy," hình đại diện trong màn hình lớn duỗi ra một ngón tay mà lắc lắc, nói, "Chính là bởi vì khác nhau nhiều, cho nên tôi không cần phải nghiên cứu cố gắng nhiều, người xem vẫn có thể rất dễ dàng phân biệt được ai là ai."
Hắn vừa nói vừa giơ lên một cái ly từ trên bàn trà bên cạnh, nói tiếp: "Cứ lấy ví dụ thế này đi, trên bàn hiện có ba cái ly, bên trong phân biệt là cocacola, nước trái cây và sữa bò, mọi người nhắm mắt lại uống một ngụm, lập tức liền có thể phân biệt ra được cái nào là cái nào."
"Nhưng nếu như trong ba cái ly là ba loại cola khác nhãn hiệu thì sao? Muốn phân biệt loại nào là nhãn nào sẽ rất khó đúng không."
"Đạo lý phối âm cũng như vậy."
Người chủ trì: "..."
Ông cạn lời chốc lát rồi mới nói: "Nghe cậu nói hình như có chút đạo lý, nhưng tôi vẫn cảm giác rất khó hình dung."
Cũng may là "sát thủ mặt lạnh" nói xong nhiêu đó thì chuyển đề tài, ngay sau đó lại nghiêm túc giảng giải một chút kỹ xảo phương diện phối âm.
Bắt chước giọng nói cần chú trọng cách tạo khẩu hình, ngắt chữ, đẩy hơi, vị trí âm thanh.
Nói ví dụ hiệu trưởng Dumbledore, vị trí tạo âm thanh của ông ấy nằm khá sâu trong thanh quan, yêu cầu tìm đúng vị trí dây thanh để ma sát;
Nói ví dụ, giọng nói của mũ phân loại cực kỳ trầm đục, như vậy thì lúc đẩy hơi cần dồn nhiều lực hơn, dùng cơ hoành để tạo cột hơi, khiến cả lồng ngực cộng hưởng theo;
Lại nói ví dụ, mỗi nhân vật đều có tính cách đặc thù tượng trưng và gây ấn tượng, có người sốt ruột, có người thô bạo, có người cẩn thận từng li từng tí, có người ngạo mạn vô lễ.
"Tôi thấy thích cụm từ “biểu diễn giọng nói”, " Hứa Trăn ngồi trên ghế sofa, thần thái thoải mái mà nói, "Bởi vì phối âm cũng là một phần quan trọng tạo thành một màn biểu diễn."
"Đây không phải là loại công việc yêu cầu kỹ thuật nhưng thiếu cảm tình, khi một diễn viên đang phối âm, cũng là lúc người đó đang thổi hồn vào một nhân vật."
Hắn điều chỉnh tư thế ngồi, đổi vị trí hai chân đang buông thỏng, nói: "Nói ví dụ, linh hồn của sát thủ mặt lạnh là thời điểm bình thường thì lười biếng đồi phế, nhưng đến thời khắc mấu chốt..."
Khi đang nói chuyện, hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên cất cao âm điệu không hề báo trước, nghiêm nghị kêu lên: "Nhất kích tất sát!"
"Ồ..."
Người xem bị hắn đột nhiên thay đổi thần thái chấn kinh, sau một hồi bình phục, chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái, nhịn không được to giọng khen hay.
Đám người cứ thế vin vào cái đề tài này hàn huyên một hồi, bởi vì kỹ xảo mô phỏng âm thanh Hứa Trăn nói ra vô cùng chi tiết, hết sức thực dụng, ngay cả nhóm dự bị còn nghe say sưa ngon lành, không vội vã đi suy đoán thân phận hắn.
Lúc này, trong lòng mọi người đã tự tạo nên một hình tượng khái quát về "sát thủ mặt lạnh":
Nam thần tuổi trung, tác phong ung dung, học thức uyên bác, có giao tình với Liễu Vĩnh Thanh và Từ Hãn, là một diễn viên tiền bối có thực lực siêu quần nhưng không đủ thanh danh.
Một lát sau, người chủ trì nói: "Như vậy, vòng phối âm này đến tận đây là kết thúc, lập tức bắt đầu vòng bỏ phiếu thứ hai."
"Các bạn yêu thích giọng nói của ai nhất? Xin mau chóng cầm máy lên và..."
Người chủ trì đang nói thì nghe một giọng nói ngắt lời: "Chờ một chút!"
Ở trên màn hình lớn, hình đại diện của Lý Minh Viễn cầm ống nói, cực kỳ bất đắc dĩ cất lời: "Còn có tôi mà! Tôi còn chưa biểu diễn nha"
Người chủ trì: "..."
Hả!
Thế nào còn có người vậy!
Đúng không đó... Nguyên vòng này đã phối tổng cộng mười nhân vật thế mà còn không kết thúc? ?
Cuối cùng, cho dù Lý Minh Viễn không tình nguyện cỡ nào thì cuối cùng vẫn phải kiên trì đi lồng tiếng nhân vật quốc vương và thiếu niên.
Chẳng qua, sau màn biểu diễn của Hứa Trăn, bản lồng tiếng của Lý Minh Viễn đã hoàn toàn biến thành thời gian rác rưởi trong mắt người khác.
Khán giả dưới đài uống sữa chua của nhãn hiệu nổi tiếng, ăn đồ ăn vặt do nhà tài trợ cung cấp, sắc mặt đờ đẫn nghe Lý Minh Viễn "một người chia làm hai vai", chỉ cảm thấy vô cùng không kiên nhẫn.
Oáp, đã xong chưa thế, sao lại dài như vậy...
Chỉ muốn chờ đến lúc đoán danh tính của lão sư mặt lạnh!
Đại sảnh phát sóng vừa rồi còn sôi trào như lẩu trong nháy mắt đã hoàn toàn lạnh thành nước lã.
"Hình như tôi nghe giọng này có thể đoán ra người này là ai..."
Rảnh rỗi đến nhàm chán, có khán giả vừa ăn khoai tây chiên, vừa lẩm bẩm nghị luận: "Hình như là Dương Tử Vinh trong "Lâm Hải Tuyết Nguyên".”
"Đúng không, chưa từng xem qua, là ai diễn vậy?"
"Ai diễn thì không biết, nhưng cảm giác giọng nói có hơi giống."
"Aiz, vậy anh cũng không có cách nào đoán được thân phận của người ta, người ta hỏi tên diễn viên, cũng không phải tên nhân vật!"
“......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận