Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 482: Dẫn Dắt Người Xem

“…Hắn là người của Xích Diễm, một lòng muốn minh oan cho mình,” Khi nói chuyện, đoạn đối thoại bức thiết đã lên đến cao trào, giọng điệu của Du Mi không còn kiên quyết như trước mà dần trở nên kích động, nói, "Nhưng còn ngươi, ngươi là ai?”
Lời này vừa ra, ánh mắt vốn dĩ đang lãng tránh Du Mi của Hứa Trăn lại một lần nữa ngẩng lên.
Thần sắc của hắn ngưng trọng mà nhìn chằm chằm Du Mi, hơi hơi hé miệng, chung quy vẫn là một lần nữa quay mặt đi, vẻ thống khổ trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nói: “Tất cả đều giống nhau, ai cũng là người sống sót sau tai nạn.”
“Ngươi nói ngươi là người của Xích Diễm…”
Khi nói chuyện, Du Mi trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi của mình, vòng tới trước mặt Hứa Trăn, gắt gao nhìn chằm chằm mắt hắn, nói: “Vậy vì sao ta lại không quen biết ngươi.”
Hứa Trăn chỉ cùng cô nhìn nhau một lát, liền xoay người sang chỗ khác, khoanh tay mà đứng, trầm giọng nói: “Bảy vạn Xích Diễm quân, quận chúa sao có thể quen biết hết được.”
Du Mi nhìn bóng dáng của hắn, ngữ khí kiên quyết nói: “Nhưng Vệ Tranh là phó tướng của Xích Vũ Doanh, ngay cả hắn cũng nghe lệnh của ngươi, phụng ngươi làm minh chủ, ta không tin ngươi năm đó chỉ là hạng người vô danh bừa bãi!”
“Chuyện chúng ta đang nói bây giờ có liên quan gì đến chiến trường,” Hứa Trăn rũ đầu, vẫn duy trì giọng điệu bình tĩnh, chậm rãi nói, “Huống chi, người biết Vệ Tranh quá nhiều, hắn không thích hợp xuất đầu lộ diện……”
“Ngươi quen biết Lâm Thù sao?” Hứa Trăn chưa nói xong, đã bị Du Mi đánh gãy.
Trong nháy mắt này, đồng tử của Hứa Trăn đột nhiên co rụt lại.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng giật giật, thanh âm khàn khàn nói: “Quen biết.”
Du Mi làm như nghĩ tới cái gì, tâm tư thay đổi thật nhanh, hô hấp bỗng nhiên trở nên dồn dập, nói: “Lâm Thù thật sự đã chết sao?”
Hứa Trăn rủ đầu xuống, nói: “Đúng vậy.”
Du Mi nói: “Tro cốt chôn ở nơi nào?”
Hứa Trăn nói: “Bảy vạn anh linh, thiên địa đều là mộ."
Du Mi không thuận theo mà tiếp tục truy vấn: “Ngay cả một khối thi thể cũng tìm không thấy sao?”
Hứa Trăn thở dài một tiếng, nói: “Chiến sự thảm thiết, thi cốt như núi, làm sao biết cái nào của Lâm Thù.”
Lời này vừa ra, thân thể Du Mi bỗng nhiên xuất hiện một tia run rẩy.
Ánh mắt của cô run một chút, môi đỏ khẽ nhếch, hồi lâu không có lên tiếng.
Mà Hứa Trăn không có ý thức được chính mình nói sai cái gì, tiếp tục nói: “Quận chúa nếu muốn tế điện hắn, thì nơi nào không có anh linh.”
“Ngươi nói đúng, hắn xác thật sẽ không để ý cái này……”
Cách hồi lâu, Du Mi mới một lần nữa mở miệng, mà lúc này, thanh âm của cô đã run rẩy đến không thành dạng.
Cô lại vòng tới trước mặt Hứa Trăn, ngẩng đầu, ngoan cố nhìn hắn, ngữ tốc cực nhanh nói: “Nhưng nếu người là người của Xích Diễm, vậy sao ngươi không gọi Lâm Thù là “Thiếu soái”, mà lại hô thẳng tên của hắn?”
Lời này vừa ra, Hứa Trăn mới vừa rồi giảo biện, lảng tránh, ra vẻ trấn định ở trong nháy mắt liền tan thành mây khói.
Chỉ một thoáng, thân mình hắn nhoáng lên, trên mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hứa Trăn đã không còn bộ dáng vân đạm phong khinh như mới vừa rồi, cảm xúc vẫn luôn ẩn nhẫn đột nhiên bùng nổ vào giờ khắc này.
Mà ở phía đối diện hắn, Du Mi rõ ràng nhìn thấy phản ứng của hắn, rốt cuộc hoàn toàn xác minh được suy đoán của mình, dưới cảm xúc chấn động, hốc mắt cô đỏ lên, hai hàng thanh lệ theo gương mặt chảy xuống dưới, khóc không thành tiếng nói: “Là ngươi, ta biết là ngươi……”
“Lâm Thù, ngươi là Lâm Thù! !”
“Ca!”
Rõ ràng là đọc kịch bản chứ không phải biểu diễn chính thức, nhưng Sở Kiêu Hùng ngồi ở hàng nghe đầu vẫn nhịn không được mà hô một tiếng đình.
Nghe thấy tiếng "Ca" này, cho dù là Hứa Trăn cùng Du Mi, hay những người xung quanh đang xem họ biểu diễn, đều cảm thấy như tỉnh lại từ một giấc mơ.
Biểu tình của đạo diễn Sở Kiêu Hùng vô cùng phức tạp mà nhìn hai người, sau đó bất đắc dĩ cười nói: “Đoạn vừa rồi, ách…lời thoại quá hay, cảm xúc quá đúng chỗ, ha ha.”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn xuống kịch bản trong tay, không nhịn được nói: "Nhưng mà, những gì Tiểu Hứa nói quả thực là lời trong kịch bản, còn Du Mi... câu từ không hêg giống trong kịch bản!”
Lời này vừa ra, nguyên bản không khí có chút khẩn trương trong phòng hội nghị tức khắc vang lên một trận tiếng cười thấp thấp.
Du Mi lấy khăn giấy lau mặt, xoa xoa khóe mắt, cười nói: “Ai nha, nhìn Tiểu Hứa diễn đến tốt như vậy, giống như đang cùng hắn diễn một đoạn chân thực vậy.”
“Tuy nhiên tôi không thể đọc lời thoại, cho nên chỉ có thể chém bừa.”
“Ha ha ha ha ha ha……”
Nghe được hai chữ “Chèm bừa” thì ý cười với mới còn ẩn nhẫn lập tức bị kích phát ra, ngay cả các trưởng bối ở đây cũng nhịn không được cười thành tiếng.
Trong tiếng cười vang lên, Du Mi đã trở lại dáng vẻ giảo hoạt thường ngày, từ dùng dư quang liếc Hứa Trăn một cái, nói: "Rất được, tiểu tử, cậu còn bức tỷ phải lấy ra công phu thật!”
Hứa Trăn lại không giống cô, nói lui liền lui như vậy, hắn nhoẻn miệng cười, trên người tựa hồ còn vài phần cảm giác “Mai Trường Tô”, hắn nhẹ nhàng nói: “Tỷ, chị đây là vừa cầm liền diễn, còn tôi mới là người đem hết thực lực trong nửa năm chuẩn bị, đó là toàn bộ năng lực của tôi.”
Du Mi chớp chớp mắt, cười nói: “Có thể chuẩn bị có nghĩa là cậu đã có được tầm nhìn này, đây cũng là một phần thực lực của cậu.”
Khi nói chuyện, cô giơ tay vỗ vỗ bả vai Hứa Trăn, bày ra một bộ dáng đại tỷ, nói: “Cứ diễn tốt, tỷ xem trọng cậu!”
“Về sau chờ tỷ nghèo túng, cần phải dựa vào cậu hỗ trợ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận