Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 261: Lại Là Cậu? ?

Ra khỏi phòng thử vai, Hứa Trăn càng nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng.
Phân đoạn vừa rồi là giai đoạn đầu Chu Truyền Võ vừa ra sân.
Nếu là ở giai đoạn sau, sau khi Chu Truyền Võ được quân đội mài giũa và dần trưởng thành, thì Hứa Trăn tự tin có thể diễn xuất tốt hơn.
Ai, nhưng chuyện này sao có thể xảy ra được….
Tìm một mối quan hệ riêng tư và thử một cảnh khác?
Hay lát nữa, hắn đi chặn cửa của tổ đạo diễn”
Hứa Trăn thật sự không giỏi lắm những mánh khóe phụ này, nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì để gây chú ý.
Có lẽ nên hỏi Kiều ca, xem anh ấy có biện pháp gì tốt hay không.
Nghĩ như vậy, hắn móc di động ra, và đi loanh quanh khách sạn nơi hắn vừa thử vai.
Tuy nhiên, trước khi cuộc gọi được kết nối, hắn đã thấy một thanh niên hơi bụ bẫm trong bộ quân phục màu xanh xám bước ra khỏi khách sạn, vừa đi vừa lớn giọng mà kêu lên: “Này, không được, căn bản không thể được, hoàn toàn không thể trộn lẫn vào.
“Cậu có biết cùng nhóm thử vai với tôi là ai không?
“Tề khôi, Hứa Trăn!”
“Một người là chuyên gia kịch niên đại, một người là minh tinh đang nổi tiếng!
“Người ta có lai lịch gì, mà tôi có lai lịch gì?
“Đạo diễn nào có tâm tình mà xem tôi biểu diễn a.”
Vừa nói, người nọ vừa thở dài: “Đúng vậy, tên tôn tử Triệu Lỗi này, làm thể nào cũng bắt tôi phải mặc quân trang của Đông Bắc tới, kết quả thì sao, đây là đi thử vai chứ không phải đi tòng quân.
“Đúng là quá xấu hổ, tôi đi đến chỗ nào cũng có người cười nhạo tôi, trời ơi, xấu hổ chết mất…”
Nam nhân đang nói, đột nhiên phát hiện cách đó không xa có một người đang nhìn chằm chằm mình.
Chính xác mà nói, là hắn đang nhìn chằm chằm vào quần áo của mình.
Y theo bản năng mà dừng bước chân, quay đầu vừa thấy, phát hiện người nọ cư nhiên là Hứa Trăn.
Y yếu ớt mà buông di động xuống, cắt đứt trò chuyện, cười mỉm nói: “Cái kia, chào……”
Nhớ lại mấy lời vừa rồi mình nói, giống như không có gì là phun tào Hứa Trăn, hẳn là không tính sau lưng khua môi múa mép sau đó bị bắt tại trận đi.
Đúng vậy, không được hoảng hốt……
Hứa Trăn thấy y nhìn mình, thì lập tức đi qua bên đó, nói: “Xin chào, có thể làm phiền cậu cho tôi mượn bộ quần áo này dùng một lát được không?”
Người nọ nghe vậy thì sửng sốt, nói: “Cái này, không tốt lắm, hai ta tốt xấu gì cũng là đối thủ cạnh tranh……”
Hứa Trăn nói: “Tiền thuê bao nhiêu, tôi trả cho cậu.”
Người nọ ngượng ngùng cười nói: “Không phải, đây không phải là vấn đề tiền thuê……”
Hứa Trăn nghe câu nói như thế, theo bản năng mà vang lên thủ đoạn quen thuộc của Kiều Phong.
Vậy thì, thêm tiền?
Về phía đoàn làm phim "Đi Quan Đông" vẫn đang tiếp tục diễn ra buổi thử vai.
Ngoại trừ Tề Khôi lúc đầu, thì thời gian thử vai của các diễn viên còn lại đều rất ngắn.
Trong vòng chưa đầy hai giờ, tổ đạo diễn đã gặp tổng cộng 12 người.
Sau khi người thứ 12 rời đi, đạo diễn tuyển chọn Vương Giản Xuyên cáo tội nói: “Ngại ngùng quá, tôi đi vệ sinh một chút.”
Dứt lời liền đứng dậy rời đi.
Thấy ông ta rời đi, hai vị giám khảo khác cũng nhân cơ hội đi vào toilet, còn những người khác ở trong phòng thảo luận về tình hình của buổi thử vai vừa rồi.
“Lão tôn, ông thấy thế nào?”
Tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt cặm cụi ghi hồ sơ trên bàn, quay sang nhìn một người đàn ông trung niên mắt nhỏ bên cạnh, nói: “Kịch bản là ông viết, cho nên ông cảm thấy vị diễn viên nào trong số vừa rồi hợp với mắt nhìn của ông nhất?”
Người đàn ông trung niên này tên là Tôn Mãn Đường, biên kịch của “Đi Quan Đông”
Tôn Mãn Đường nghe đạo diễn hỏi ý kiến của mình thì nhún nhún vai, nói: “Tôi thì có mắt nhìn gì?
“Trước đó tôi đã nói, nhân vật Chu Truyền Võ là dựa trên ngyên hình của “Chuyện cũ của Quan Trung”. Nhưng chúng ta cũng đã liên hệ với nam diễn viên đóng vai Quan Trung trước đây, mà người ra cũng không muốn tiếp đấy thôi.
“Vào trước là chủ, còn những khác, tôi đều nhìn không ra vị.”
Nghe được ông ta nói như vậy, tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt bất đắc dĩ mà cười cười, nói: “Đã qua liền không nói nữa. Ông cảm thấy Tề Khôi và Hứa Trăn, ai tốt nhất?”
Biên kịch Tôn Mãn Đường lắc đầu nói: “Ông đừng hỏi tôi, chính là người nào cũng không tốt.”
Trương Tân Kiệt nhịn không được mắt trợn trắng.
Ai, những người tay cầm cán bút này, thật là khó chịu, tâm khí người này còn cao ngạo hơn người kia.
Đây là tuyển diễn viên, lại không phải tuyển tức phụ, chỗ nào cũng không thất tốt?
Làm ra vẻ.
Mắt thấy biên kịch không thể trông cậy vào, Trương Tân Kiệt chỉ có thể chính mình cân nhắc.
Ông ta tháo mắt kính xuống, từ tư liệu diễn viên rút ra ảnh chụp của Tề Khôi cùng Hứa Trăn, đặt ở cùng nhau để xo sánh.
Nam diễn viên Tề Khôi cùng với nhân vật của biên kịch Tôn Mãn Đường, lớn lên có điểm giống nhau, thế nhưng diễn xuất lại không quá không. Hứa Trăn lại vừa vặn tương phản, diễn rất giống, nhưng bề ngoài lại không giống.
Nếu anh phải chọn một trong hai, đó sẽ là Tề Khôi…
Ông ta đang nghĩ thì vài người đi vệ sinh vừa rồi lần lượt trở lại, vì vậy buổi thử vai được bắt đầu trở lại.
Một lúc sau, nhân viên công tác dẫn diễn viên thử vai thứ 13 vào phòng.
Trương Tân Kiệt ngồi ở trong một góc, xa xa thoáng nhìn, không khỏi nhoẻn miệng cười.
—— hoắc, lại mặc quân phục Đông Bắc đến thử vai.
Những người trẻ tuổi này, suốt ngày không nghĩ làm thế nào để diễn xuất tốt, mà chỉ luôn dùng mấy mánh khóe xoay vòng này.
Người thanh niên mặc quân phục vừa rồi dù đứng hay ngồi đều giương cổ nhìn dáo dác, tìm tòi.
Cậu có công phu làm quần áo, nhưng tại sao lại không dành tâm tư để tạo nét cư xử của mình trước tiên?
Nghĩ như vậy, Trương Tân Kiệt nhìn về phía người mới tới này, ánh mắt hơi hơi nheo lại.
Di, tên tiểu tử này nhìn rất giống! !
Dáng người thẳng, nện bước vững vàng, thời điểm đi đường nửa người trên đoan đoan chính chính, rất có phong phạm quân nhân.
Vài giây sau, người này nện bước vững vàng mà đi tới trước mặt giám khảo, thân mình vừa chuyển, “Bang” một tiếng dậm chân, đoan đoan chính chính mà kính chào theo quân lễ, cất cao giọng nói: “Đạo diễn hảo!”
Trương Tân Kiệt trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Ông ta chỉ cảm thấy này người trẻ tuổi đứng ở trong phòng, giống như lao thẳng, ngạo nghễ hiên ngang, thẳng tắp lên trời.
hìn thấy cảnh này, trong đầu Trương Tân Kiệt lập tức hiện lên hình bóng của Chu Truyền Võ khi hắn thề quyết chiến với quân thù cho đến chết.
Cảm giác này rất đúng!
Tề Khôi là hàm hậu thuần phác, rất giống niên đại của hán tử Lỗ Châu; nhưng là, hắn chỉ thỏa mãn hình tượng giai đoạn trước của Truyền Võ, còn giai đoạn sau thì có thể không diễn tới.
Nếu rèn luyện nhiều hơn, Tề Khôi có thể nổi bật với cảm giác của người trước mặt này không?
Trương Tân Kiệt thập phần hoài nghi.
Nghĩ như vậy, ông ta một lần nữa mang mắt kính lên, tính toán hảo hảo nhìn vị diễn viên này.
Nhưng mà, còn không có kịp cẩn thận xem, thì đạo diễn Vương Giản Xuyên cách đó không xa cũng đã kêu lên tiếng.
“Hứa Trăn? Cậu như thế nào lại tới nữa?” Vương Giản Xuyên kinh ngạc kêu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận