Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1076: Lồng tiếng cũng không có gì khó

Nữ biên kịch bên cạnh Vũ Vinh nhìn trộm một cái, nói: "Phương diện lồng tiếng này tôi là người ngoài nghề, không hiểu rõ lắm."
"Nếu theo như thầy Vũ nói, thì một người lồng tiếng một mình cả phim là chuyện mà diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp cũng có thể làm được sao?"
Vũ Vinh cười lắc tay, nói: "Thế thì không phải, diễn viên lồng tiếng đều có lĩnh vực sở trường của mình."
"Có người điều kiện giọng nói có hạn, không quá am hiểu lồng tiếng về giới tính kiểu này."
"Ví dụ như tôi, khó mà lồng tiếng giọng của phụ nữ và trẻ con."
Lời này của ông khiến đám người trong xe rơi vào im lặng.
Nữ biên cạnh ngồi bên cạnh ông mặt không đổi sắc ngồi dịch sang bên cạnh, tựa như người ngồi cạnh mình không phải một tiền bối đức cao vọng trọng, mà là một cục đá trong hầm cầu vừa xấu vừa cứng đầu.
Vũ Vinh nhìn trái phải một hồi, không thèm để ý tới vẻ khinh bỉ của những người xung quanh, chỉ lạnh nhạt nói: "Có lẽ mọi người không biết, bình thường diễn viên lồng tiếng trong một bộ phim hoạt hình đều không quá năm người."
"Trong bản cũ bộ "Bạch nương tử", diễn viên lồng tiếng Lý Công Phủ đã vào mười sáu vai trong bộ đó."
"Dịch và chế tác cho phim cũng thường xuất hiện tình huống hai ba người phối hợp toàn bộ phim."
"Đó cũng không phải chuyện hiếm lạ gì."
Nói xong, Vũ Vinh lại đưa tay đẩy mắt kính, mỉm cười nói tiếp: "Dĩ nhiên, không phải tôi đang phủ nhận năng lực của Hứa Trăn, thực lực lồng tiếng của cậu ta đúng là rất ra hồn ra dạng, chỉ có không thần kỳ như mọi người đã nói."
"Giải Kim Kê chỉ có phần thưởng cho diễn viên tốt nhất, chứ không có phần thưởng cho diễn viên lồng tiếng tốt nhất."
"Khi nào cậu ta có thể một mình diễn tất cả các vai trong phim thì chúng ta khen cũng không muộn."
Khi ông nói xong, không khí trên xe hoàn toàn rơi vào im lặng.
Không ai muốn chấp nhận.
Tổ trưởng Khang Kiếm dẫn đội ngồi ở hàng ghế phía trước không kìm được quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ai, ồn ào…
Mỗi lần cả đám tụ tập lại một chỗ thì luôn gặp phải người thích phản bác số đông, người thích đâm đầu vào chỗ chết, người âm dương quái khí.
Nhất là đám già mà ác ý ỷ vào thân phận của mình này, đúng là cái gì cũng dám nói, không làm người khác mắc nghẹn thì cả người đều khó chịu.
Khang Kiếm thở dài, định nói vài câu xã giao cho xong chuyện thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại ting ting vang lên, hình như có người gửi tin nhắn cho ông.
Ông ấn mở lên xem, phát hiện là đạo diện Từ Văn Quang của bộ "Dùng trí thắng được Uy Hổ sơn".
"Ha ha ha, vừa xem camera giám sát xong, buồn cười quá!"
Từ Văn Quang gõ chữ gửi: "Chia sẻ cho mọi người xem thử!"
Khang Kiếm sững sờ, tiện tay mở video mà ông vừa gửi tới, vừa xem được vài giây đã không nhịn nổi mà bật cười.
Một thành viên của ban tổ chức ngồi bên cạnh ông hỏi: "Sao thế?"
Khang Kiếm bật cười mà giơ máy lên, chỉnh âm thanh to, đám người xung quanh ông thấy thế thì nhao nhao ngó đầu tới gần.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại đang phát một video ngắn dưới dạng hai video lồng vào nhau, chủ thể của video là "Dùng trí thắng được Uy Hổ sơn" mà họ vừa xem qua, dưới góc phải có một cửa sổ nhỏ lộ ra hình ảnh lúc Hứa Trăn đang lồng tiếng.
Vừa ấn mở, chủ thể trong video vẫn là hình ảnh chụp cánh đồng tuyết Lâm Hải, Hứa Trăn ở cửa sổ nhỏ dưới góc phải lại đứng thẳng, nghiêng người, ngẩng đầu, cánh tay phải vung lên trông cực kì chính nghĩa lẫm liệt, cao giọng hát: "Đi xuyên Lâm Hải!"
"Phụt ha ha ha ha! !"
"Ôi mẹ ơi, đứa nhỏ này nhập vai diễn tốt thật đó! !"
"Bài hát này là do cậu ta hát à?"
"Cậu ta vừa chớp mắt, vừa trừng mắt khiến tôi cảm thấy như vừa nhìn thấy ông Đồng vậy ha ha ha!"
"..."
Trong chốc lát, tiếng cười vui vẻ của người già tràn ngập chiếc xe buýt nhỏ.
Kỹ thuật viên thu âm Vũ Vinh nghe thấy vậy thì không nhịn nổi tò mò nghiêng người về phía trước, vươn tay vịn vào chỗ ngồi của Khang Kiếm.
Xuyên qua kẽ hở giữa những cái đầu, ông lờ mờ nhìn thấy màn hình trên điện thoại di động của Khang Kiếm, một người đàn ông mặc quân trang bằng vải sợi chạy từ xa tới, giơ tay chào kiểu quân đội, giọng điệu vội vàng nói: "Báo cáo 203, mây mù trên núi ở kho chứa máy bay có biến!"
Mà cùng lúc ấy, Hứa Trăn trong cánh cửa nhỏ ở góc bên phải cũng nghiêm túc giơ tay, giậm chân, đứng im tại chỗ đập chân hai cái, chào kiểu quân đội giống như người đàn ông ở chính giữa màn hình.
Thấy một màn này, đám người trên xe lại cười ầm lên.
Đoạn video này đã qua biên tập, chỉ để lại một số đoạn.
Bao gồm đoạn giãy giụa thét chói tai của Tiểu Xuyên Tử lúc bị người bắt được, bà lão không còn sức lực mà bò trên giường, Tọa Sơn Điêu âm trầm tuần tra trại Uy Hổ…
Mỗi một đoạn Hứa Trăn đều vừa diễn vừa lồng tiếng, làm giống như các diễn viên trong phim.
Thậm chí thần thái, cử chỉ trong các tình tiết của hắn còn đúng hơn cả đa số diễn viên.
Hắn gần như vừa lồng tiếng vừa diễn lại toàn bộ bộ phim một lần.
Trong đoạn cuối cùng, hai tên thổ phỉ trên trại Uy Hổ bị trói trên cây đánh, Hứa Trăn sau ô cửa sổ nhỏ cũng chắp tay sau lưng, vẻ mặt hoảng sợ run rẩy thét lên.
Đúng lúc này, đèn bỗng nhiên tắt phụt.
Tiếng thét chói tai của Hứa Trăn lập tức bộc phát.
"Ha ha ha ha ha ha! !"
Các ông lão, bà lão trên xe cười ngặt nghẽo, suýt nữa thì trật hông.
Duy chỉ có kỹ thuật viên thu âm Vũ Vinh giật khóe miệng một cái, không bật cười.
Tên nhóc thất đức này... Lúc lồng tiếng thì diễn cái gì? Nghiêm túc chút được không!
Chỉ biết đùa nghịch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận