Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 270: Đại Đô Đốc, Nhờ Vào Ngươi! !!

Dưới áp lực từ hai bên, nhưng câu thoại hắn vôn không thuộc lại tức khắc càng thêm xa lạ, ước chừng đọc sai khoản năm lần, cuối cùng mới có thể gập ghềnh ứng phó xong.
Đến lúc ngồi xuống, nam diễn viên giống như bị men rượu xông lên đỉnh đầu, cả người choáng váng như thể giẫm lên bông.
Lúc này, hắn vô cùng cảm thấy may mắn khi khách sạn mà đoàn phim đặt trước là loại tửu lâu cổ kính với một cái chén rượu nhỏ.
Chứ nếu là loại ly pha lê như ngày thường, thì năm ly đã trước tiếp khiến hắn lăn xuống dưới bàn.
Ngay sau đó, đến phiên Tiết Tổng.
Hứa Trăn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị đại thúc này vừa mới gấp đến độ phun thô tục, thân thể đã cứng đờ mà đứng lên, khô cằn nói: “Khổng Minh cho rằng Tào Tháo…Là người như thế nào?”
Trần Chính Hào thậm chí còn không thèm nhìn ông ta mà chỉ lạnh lùng nói: “Chính là Hán tặc, cần gì phải hỏi?”
Tiết Tổng nói: “Lời này của Khổng Minh sai rồi, vận nhà Hán đã hết, nay Tào Tháo đã nắm hai phần ba thiên hạ, muôn người đều phục, chỉ có…ách…”
“Khổng Minh lời này sai rồi. Hán truyền lại đời sau đến nay, số trời đem chung. Nay tào công đã có thiên hạ tam phân chi nhị, người toàn nỗi nhớ nhà. Ách, cái kia……”
Vừa mới nói hai câu đã quên lời, sau khi ảo não mà tự phạt một ly, liền há miệng thở dốc, nhưng vẫn không thể nhớ lời thoại mặt sau là gì.
Diễn viên đóng vai Tiết Tổng bất lực mà nhìn thoáng qua đồng bạn bên cạnh mình, nhưng người nọ cũng không phải là thành viên trong phân đoạn “Khẩu chiến quần nho”, cho nên liền vội vàng lấy di động ra, trong lúc nhất thời vẫn không kéo được đến đoạn chính xác.
Mắt thấy năm sáu giây qua đi, dưới cục diện giằng co, bữa tiệc tức khắc lâm vào tĩnh mịch quỷ dị.
Giờ khắc này, giữa sân vô số người đồng thời dâng lên một ý niệm:
—— Trần Chính Hào đây chính là một mình khẩu chiến toàn bộ Giang Đông!
Bên ta, một người ít ỏi vài câu, lại liên tiếp bị phạt; còn người ta một người đứng ở chỗ này đối với mọi người, lại trước sau bình tĩnh, một chữ không tồi.
Đây là chênh lệch gì?
Thái độ chênh lệch!
Với thái độ này, mấy người còn không biết xấu hổ mà giễu cợt người ta là “Minh tinh, mà mình thì tự xưng là “Diễn Viên” ?
Còn dám oán giận Thục Hán bên kia hết thảy đều là đội hình cao cấp nhất, mà đạo diễn, nhiếp ảnh của Giang Đông bên này tất cả đều là phó?
Mỗi một giây Tiết Tổng trầm mặc, lại giống như một đòn roi quật trên mặt đám người Giang Đông, đánh đến mức mọi người không còn chút mặt mũi nào?
“Lưu Dự Châu không biết thiên thời, dám đem trứng chợi đá, không thất bại sao được?”
Đúng lúc này, cách Tiết Tổng không xa, đột nhiên có người ngâm nga chính xác lời thoại kế tiếp của Tiết Tổng.
Thanh âm này không lớn, nhưng trong sảnh yến hội lúc này lại có thể nghe rõ ràng.
Trần Chính Hào nhìn về phía người phát ra âm thanh, chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ, mảnh khảnh đĩnh bạt, khí độ thanh tao lịch sự.
——Quả nhiên là Hứa Trăn.
Hứa Trăn đọc lời thoại này thật sự rất nhỏ, ý chỉ muốn nhắc một số từ cho diễn viên đóng vai Tiết Tổng mà thôi.
Chỗ ngồi của Tiết Tổng ngay gần ở phía sau hắn, mà khoảng cách của hai người nhiếu nhất cũng chỉ là hai mét.
Thấy xung quanh không ai biết câu thoại tiếp theo là gì, Hứa Trăn sợ tình hình quá căng thẳng nên thấp giọng nói với ông “câu trả lời”, để vị đại thúc nhanh chóng thoát khỏi cục diện.
Nhưng lúc này, sảnh tiệc yên tĩnh đến mức mọi người xung quanh đều nghe thấy lời nhắc nhở của Hứa Trăn.
Mặc dù là khoảng cách khá xa nghe không rõ nội dung, cũng có thể đại khái nghe thấy hắn đang nói chuyện, liên hệ lập tức đến tình cảnh, thì rất dễ dàng mà đoán được hắn mới vừa nói cái gì.
Tiết Tổng lúc này não đã ngừng hoạt động, cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, nghe thấy Hứa Trăn nói cho mình đáp án, thì liền giống như người chết đuối nắm lấy cộng rơm cứu mạng, vội vàng mở miệng muốn lặp lại nó.
Nhưng mà, không đợi ông ta nói chuyện, Trần Chính Hào đứng ở đối diện bọn họ đã lạnh giọng nói: “Tiết Kính Văn!”
“Sao lại dám thở ra cái giọng vô quân vô phụ như vậy!”
Tiết Tổng vẻ mặt mộng bức.
Gì mà giọng vô quân vô phụ, tôi…tôi cái gì cũng chưa nói mà!
Ông ta nhìn Trần Chính Hào, lại nhìn về Hứa Trăn, chỉ cảm thấy đứng không được, ngồi cũng không xong, xấu hổ đến muốn chết.
Mà lúc này, Trần Chính Hào cũng không nhìn ông ta, chỉ cất cao giọng nói: “Sống ở đời phải lấy trung hiếu làm gốc, ông đã là Tôi nhà Hán, thì phải biết diệt trừ giặc của nhà Hán chứ, tổ tiên Tào Tháo đời đời ăn lộc nhà Hán, nhưng họ Tào đã không lo đền ơn, lại sinh lòng phản nghịch, như vậy còn không phải là Hán tặc sao? !
“Người trên thiên hạ đều căm ghét, ai cũng muốn diệt trừ, nhưng ông lại đổ cho số trời mà bênh vực phản tặc, như vậy không phải là đồ vô quân, vô phụ thì là gì!”
Lời này của Trần Chính Hào vừa kịch liệt, vẻ mặt nghiêm khắc, trực tiếp đem bầu không khí nói chuyện vui vẻ đẩy lên đầu ngọn gió.
Tiết Tống vốn nên đứng dậy nhưng lại bị khí thế này dọa cho hai chân run rẩy, một lúc lâu cũng không thể đúng lên.
Đại sảnh bữa tiệc lại lần nữa lặng ngắt như tờ.
Hứa Trăn nhìn thấy Trần Chính Hào nhìn thẳng vào mình, trong mắt tràn đầy tinh thần chiến đấu, không có ai ở bên Giang Đông để khiêu chiến, hắn cũng chỉ đành mỉm cười bất lực, thong thả ung dung từ trong bữa tiệc đứng lên.
“Ngô……”
Giờ khắc này, giữa sân vang lên một trận xôn xao.
Mọi người đang ngồi đều nhìn về phía dáng người thẳng đứng của Hứa Trăn ở nơi đó, khí thế không một chút yếu ớt mà nhìn trực diện Trần Chính Hào, khiến bọn họ đều cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng một cách khó hiểu.
Đặc biệt là vị diễn viên đóng vai Tiết Tổng kia, quả thực giống như được đại xá, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Hứa Trăn.
Đại đô đốc, tất cả phải nhờ vào ngươi!
Solo, khấu chiến với Khổng Minh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận