Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 594: Hiểu Lầm! !!

Hứa Trăn nửa quỳ xuống, lạnh lùng nhìn xung quanh, sau đó vừa vội vàng vừa hoảng sợ mà lục lọi trên người Vương Cẩm Bằng, muốn tìm điện thoại của đối phương.
“Hô…… Hô……”
Hứa Trăn ngồi bệt dưới đất, hít sâu mây hơi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa muốn dùng sức đứng lên khỏi mặt đất, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn từ cách đó không xa.
“Không được nhúc nhích! !”
Hứa Trăn bị tiếng hét lớn làm cho hoảng sợ.
Hắn ngạc nhiên quay đầu lại, nhưng nhìn thấy một nhóm đông người mặc đồng phục an ninh đang lao về phía bên này.
“Ngồi xổm! Không được đứng lên! !”
Một trong những nhân viên bảo an trực tiếp hét lên: "Chỉ ngồi xổm tại chỗ! Giơ tay lên! !"
Hứa Trăn: “……”
Nghe thấy động tĩnh, “Xác chết” Vương Cầm Bằng cũng bị hoảng sợ, hắn vội vàng lăn một vòng rồi trở mình đứng dậy: “Có chuyện gì vậy?”
“A ——! !!”
Bỗng nhiên nhìn thấy “Xác chết vùng dậy”, đám người xung quanh liền bị hù đến quỷ khóc sói gào thét một trận chói tai.
Vương Cẩm Bằng ngạc nhiên nhìn đám người đang kinh hãi ở xung quanh, gãi gãi đầu, vẻ mặt mộng bức.
……
15 phút sau.
“Thực xin lỗi, Triệu giám đốc, đều là hiểu lầm, tôi đã gây thêm phiền toái cho ngài…”
Trong một căn phòng riêng của khách sạn, đạo diễn Lục Hải Dương bất lực thở dài và nói với nụ cười ngượng ngùng: "Các diễn viên của chúng tôi không có xung đột, họ chỉ đang tập luyện diễn xuất mà thôi.”
“Diễn xuất quá nhập tâm cho nên mới tạo ra hiểu lầm lớn như vậy, thật là ngượng ngùng……”
Lục Hải Dương vừa giải thích tình hình cho lãnh đạo của khách sạn, lại vừa liếc mắt nhìn về phía Hứa Trăn cùng Vương Cẩm Bằng đang ung dung ăn bánh bao ở bên cạnh, nội tâm vô cùng phát điên.
——Hai vị gia gia của tôi….
Các ngài không thể luyện tập ở phim trường, hoặc là trong phòng của chính mình sao?
Vì cớ gì mà muốn đi ra hàng lang, diễn cảnh giết người, tôi….
Tôi có nên phun ra một vạn câu thô tục ở trong lòng hay không! !
Mà ở phía sau, Hứa Trăn hơi hơi liếc nhìn về phía Lục Hải Dương đang trò chuyện với lãnh đạo của khách sạn, trong lòng cũng có chút chột dạ..
Ngã một lần khôn hơn một chút, về sau ngàn vạn phải chú ý, không thể đua diễn ở nơi công cộng!
Về phần Vương Cẩm Bằng, hắn quả nhiên là lão bánh quẩy, hắn rất tự nhiên mà cầm lấy một quả trứng luộc trên bàn, một bên lột vỏ, một bên nhỏ giọng nói với Hứa Trăn: “Cậu xem, diễn xuất của cậu thật sự rất tốt?”
“Bọn họ thiếu chút nữa đã báo cảnh sát.”
Hứa Trăn: “……”
Đại ca, ngài có thể đừng dùng vẻ mặt kiêu ngạo như vậy để nói ra mấy lời này hay không?
Vương Cẩm Bằng nhìn thấy vẻ mặt âm u của Hứa Trăn thì phá lên cười: “Chỉ đùa một chút, không cần để ý.”
“Nhưng phải nói một điều, vừa rồi cậu đã làm rất tốt, tuy là biểu diễn ngẫu hứng nhưng mức độ hoàn thành vô cùng cao."
"Từ lúc tôi đề xuất cảnh này đến khi bắt đầu diễn, tổng cộng chỉ mất mười giây. Làm thế nào cậu có thể hình dung ra nhân vật? Làm thế nào cậu có đủ thời gian viết nhật ký nhân vật?”
“Đây hoàn toàn là dựa vào kỹ năng.”
Nghe thấy những lời này, Hứa Trăn không khỏi ngẩng đầu lên, ra vẻ trầm ngâm mà nhìn về phía Vương Cẩm Bằng.
Vương Cẩm Bằng hơi hơi mỉm cười, tiếp tục lột vỏ trứng luộc, vui vẻ thoải mái nói: “Diễn xuất chính là một mặt đi điều chỉnh tâm lý từ trong ra ngoài, mặt khác là điều chỉnh trạng thái từ ngoài vào trong.”
"Với sự kết hợp của những nỗ lực bên trong và bên ngoài sẽ khiến cho nhân vật trở nên sống động.”
"Để cảm xúc bộc phát từ trong xương cốt dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu chúng không thể bộc lộ ra ngoài, thì việc dụng thêm kỹ năng diễn xuất để hỗ trợ cũng không phải là một lựa chọn xấu."
"Kỹ năng diễn xuất không làm cho khán giả cười, nhưng kỹ năng kém mới là nguyên nhân khiến bọn họ chán nản.”
Trong khi nói chuyện, Vương Cẩm Bằng đã bóc xong trứng luộc trong nước trà, hắn lau lay tay, cười nói: "Cậu cho rằng Kim lão đóng vai Ngụy Trung Hiền là hoàn toàn tự nhiên sao?"
“Sao có thể!”
“Trong xã hội hiện đại, có ai từng làm “Cửu thiên tuế” hay chưa? Cho nên nói, nhân vật này sao có thể tạo ra bản sắc diễn xuất riêng?”
“Còn không phải giương nanh múa vuốt, biểu tình dữ tợn sao!”
Hứa Trăn nghe xong thì thiếu chút nữa đã phun hết sữa đậu nành ra khỏi miệng.
Hắn dở khóc dở cười, nhìn vị ảnh đế trước mặt, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhịn không được phun tào.
Tuy nhiên khi hắn bình tĩnh nghĩ lại, trong khoảng thời gian này, có vẻ như hắn đã quá để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.
Những tiền bối trong đoàn phim đều có thể đắp nặn nhân vật một cách hoàn hảo với đầy đủ ba chiều. Đây không phải do họ có kinh nghiệm phong phú và nhiều cảm xúc hơn.
Nhiều chi tiết về biểu cảm, chuyển động và đường nét thực sự có thể tiến thêm một bước tạo hình thông qua các kỹ năng diễn xuất.
Các lão sư ở Trung Hí vẫn luôn nhấn mạnh rằng biểu diễn là kết nối ăng-ten ở một đầu và dây nối đất ở đầu kia để đạt được sự cân bằng tinh tế giữa nghệ thuật và cuộc sống.
Mình đã học được nhiều kỹ năng như vậy, nhưng tại sao lại không tận dụng thích đáng chứ?
Người xem không cần phải đồng cảm với với tên đạo tặc Giang Dương như thể là bản thân cũng từng trải qua, mà chỉ cần để cho nhân vật này có thể tự là chính mình trong vở kịch!
Sau khi nghĩ thông suốt được điểm này, Hứa Trăn đột nhiên cảm thấy bản thân như được khai sáng và tràn đầy mong đợi cho lần quay tiếp theo.
Đúng vậy…. Tìm không thấy nguyên mẫu cũng không có vấn gì, tôi có thể chủ động thiết kế các đặc điểm hành vi của Cận Nhất Xuyên.
Nó không nhất thiết phải có trong cuộc sống thực, miễn là nó có thể tự nhất quán về mặt logic!
Bạn cần đăng nhập để bình luận