Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 830: Em Bé Về Nhà

Sau khi nói xong câu nói này, đối diện lại dừng lại rất lâu, thanh âm xa lạ này bỗng nhiên khóc thút thít nói: “Con ơi...... con sống tốt không?”
“Con, con nói một câu để cha nghe một chút?”
Một câu thật đơn giản, tựa hồ đã hao hết toàn bộ khí lực của người trung niên này.
Điện thoại đầu này, Tằng Soái há hốc mồm, lại không thể nói ra lời gì.
Mà lúc này, người trung niên ở đầu điện thoại bên kia chợt khóc ra tiếng.
“Con ơi, con của cha, cha có lỗi với con......”
“Cha rất nhớ con......”
Tằng Soái nghe tiếng khóc của ông, hô hấp dồn dập, bờ môi run rẩy, trên mặt không có biểu lộ gì, nhưng giọt nước mắt to như hạt đậu lại không kìm được từ trong hốc mắt chảy xuống.
“Bụp!”
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cúp điện thoại, chạy ra khỏi trạm dịch vụ tình nguyện như chạy trốn.
…….
Tằng Soái trong phim này vẫn luôn là hình tượng lạc quan thanh thoát.
Dù hắn cứu Lôi Trạch Khoan bên bờ biển, hay giúp đỡ người khác tìm con đã mất của bọn họ, thậm chí là chính hắn tìm người thân thất bại, Tằng Soái từ đầu đến cuối không biểu hiện ra bất kì cảm xúc gì.
Nhưng một khắc này, hắn lại đột nhiên chảy nước mắt.
Tằng Soái bước nhanh ra khỏi phòng, thoát khỏi cái thanh âm của người kia khóc nói "Cha rất nhớ con", chẳng có mục đích đi trên đường.
Cho đến khi đi đến một con đê, hai tay hắn khoác lên lan can trên, mờ mịt nhìn nước sông cuồn cuộn nơi xa, ngẩn ngơ vô hồn.
"Cha cậu nói, lạc mất cậu ở trong trấn trên Đại Tập."
Một lát sau, Lôi Trạch Khoan mặc một bộ phá áo jacket tìm được hắn, đứng bên cạnh hắn, nói khẽ: "Ông ấy lái xe đạp, để cậu ngồi phía sau."
"Cậu nói muốn ăn đồ chơi làm bằng đường, ông ấy liền dừng lại, mua cho cậu đồ chơi Tôn Ngộ Không làm bằng đường, nhưng vừa quay đầu lại, thì đã không thấy cậu nữa."
Lôi Trạch Khoan nghiêng đầu, nhìn gò má Tằng Soái an tĩnh dị thường, nói: "Cha cậu muốn nói thật xin lỗi với cậu, ông ấy không có coi trọng cậu."
"Cha mẹ cậu từng ấy năm vẫn luôn tìm cậu, ông ấy muốn nhìn cậu sống có tốt không, nhìn xem vóc dáng cậu có cao không, có giống ông ấy hay không."
Nói rồi Lôi Trạch Khoan hỏi dò: "Đi không?"
"Tôi cùng đi với cậu."
Thân thể Tằng Soái khẽ run.
Nửa ngày sau, hắn ngẩng đầu, nhìn ánh mắt chờ mong của Lôi Trạch Khoan, ngơ ngác không đáp.
...
Một giây sau, chuyển cảnh, hai người dĩ nhiên ngồi trên trên một chiếc xe buýt nhỏ, theo mấy người của trạm dịch vụ tình nguyện đến thôn xóm nơi bố mẹ hắn sống.
Nhưng khi máy quay quay cận cảnh Tằng Soái và Lôi Trạch Khoan, khán giả không thể không mỉm cười.
Trước đây, Tằng Soái trong phim vẫn luôn lấy hình tượng thanh niên tiểu trấn "phi chính thống" mà xuất hiện.
Hắn suốt ngày để kiểu tóc bạc phơ, mặc quần rách, đi đứng cẩu thả, coi thường người khác, xem mình là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.
Nhưng giờ này khắc này, Tằng Soái lại thay đổi như một học sinh, mặc áo sơ mi trắng, quần tây thường, giày vải bạt, ngồi đàng hoàng trên xe, nghiễm nhiên trở thành cậu bé ngoan ngoãn nhất có năm sọc.
Mà Lôi Trạch Khoan nhìn càng hài hơn, ngày bình thường không chỉnh tề, lão Lôi lôi thôi lếch thếch, lúc này râu trên cằm chưa bao giờ được cạo sạch như thế, mái tóc hoa râm được chải tỉ mỉ bằng sáp thành kiểu vuốt ngược, trên người thì mặc một bộ đồ len lỗi thời.
Không biết là do căng thẳng hay do quá nóng, Lôi Trạch Khoan dùng khăn tay lau một đường mồ hôi, có vẻ có chút xấu hổ.
Hai người liếc nhìn nhau, mỗi người tự giác nghiêng đầu đi.
Trong mắt Tằng Soái tràn đầy ghét bỏ, mà biểu tình của Lôi Trạch Khoan thì có chút ý vị sâu xa, phảng phất là đang nhìn một đứa nhóc du côn rửa tay gác kiếm.
Xe buýt nhỏ chạy qua đường núi gập ghềnh uốn lượn, hai người thuận miệng trò chuyện trên xe, nói này nói nọ, bỗng nhiên chung quanh truyền đến vài tiếng thét của mấy đứa nhỏ.
"Xe tới rồi! Xe chạy vào trong thôn rồi!"
Tằng Soái trên xe sửng sốt, theo tiếng kêu nhìn qua, chỉ thấy, vài đứa trẻ năm sáu tuổi đang vui vẻ chạy bên đường, tiếng hò hét của chúng vang vọng trên con đường núi vắng vẻ.
Rất nhanh, người bên đường càng ngày càng nhiều, từng người bọn họ trợn to hai mắt nhìn chằm chằm xe, vừa xem, vừa gọi: "Tới rồi tới rồi!"
"Chính là cái xe này, bên trên xe còn in 'Em bé về nhà' nữa cơ!"
"Mẹ Tuyết Tùng! Nhanh lên, mau tới đây! Xe tới rồi! !"
"..."
Một lát sau, đường núi chật hẹp đã bị mấy thôn dân nghe chuyện chặn lại, xe buýt nhỏ bị ép ngừng lại.
Tằng Soái nhìn từng khuôn mặt hiếu kỳ ở bên ngoài cửa sổ xe, thân thể cứng đờ, nhất thời sững sờ trên xe, hai tay co quắp đặt trên đầu gối, tỏ ra thập phần căng thẳng.
Đúng lúc này, một đôi bàn tay lớn, thô ráp, khô gầy ở bên cạnh duỗi tới, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của hắn.
Tằng Soái quay đầu nhìn qua, nhìn thẳng vào ánh mắt cổ vũ của Lôi Trạch Khoan.
"Đừng sợ."
Lôi Trạch Khoan hất cằm, ra hiệu ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: "Đi đi."
Tằng Soái ngẩn ra, do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn đi xuống xe.
"A..."
Người chung quanh ngay khi nhìn thấy hắn, đã hưng phấn kêu to, mồm năm miệng mười nói tiếng địa phương.
Tằng Soái nghe những lời này thì không hiểu, bị đám người vây quanh, nhất thời có chút không biết làm sao.
"Tuyết Tùng?"
Đúng lúc này, thanh âm một người đàn ông xuyên qua tạp âm ồn ào chung quanh, truyền vào trong tai Tằng Soái rất rõ.
Tằng Soái đang chân tay luống cuống nghe được tiếng gọi này, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận