Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 909: Rất Giống Dương Đội Trưởng

Dưới sự nhắc nhở của Hứa Trăn, một vài đứa trẻ đã nói vấp đã hoàn thành câu nói.
Thấy đã nói xong thoại, Hứa Trăn chắp tay với bọn trẻ, cười nói: "Mấy vị hảo hán, cảm phiền để chúng tôi qua cửa một chút có được không?"
Bọn trẻ vội tản ra một bên, nhường đường cho hai người.
"A, Anh thật lợi hại!" Đứa trẻ đóng vai Dương Tử Dung đuổi theo Hứa Trăn, giơ ngón tay cái khen ngợi: "Học thuộc lời thuộc thật giỏi, còn biết diễn nữa!"
Hứa Trăn cầm chiếc túi mua sắm đi qua bên người cậu bé, cười nhàn nhã nói: "Anh là người lớn mà."
Cậu bé thấy câu trả lời này có chút ngờ vực, hỏi: "Người lớn thì sẽ biết diễn xuất sao?"
"Em không tin."
"Bố em lớn tuổi hơn anh, ông ấy cũng không biết."
Hai người đang nói chuyện phiếm thì Lâm Tiểu Ba đột nhiên vỗ trán muốn quay lại mua thêm vài chai đồ uống, vì vậy Hứa Trăn đứng ở cửa căng tin đợi anh.
Không có việc gì làm, hắn tùy ý hỏi mấy đứa nhỏ bên cạnh: "Các em thích Dương Tử Dung sao?"
Mấy đứa xung quanh bảy mồm tám lưỡi đáp: "Thích!"
Hứa Trăn hỏi, "Thích gì ở anh ta?"
Một trong những đứa trẻ vung vẩy con dao đồ chơi trong tay, nói: "Dương Tử Dung đánh hổ lên núi, đấu trí đấu dũng với Tọa Sơn Điêu, không sợ hãi chút nào!"
Nghe vậy, Hứa Trăn mỉm cười, đặt túi mua hàng trong tay xuống đất, lắc đầu nói: "Tại sao anh ta không sợ?"
"Là người thì chắc chắn sẽ sợ hãi."
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm quang đãng nói: "Cái gọi là dũng cảm, không có nghĩa là không sợ hãi."
"Mà là tuy sợ hãi, nhưng vẫn chọn làm điều đó."
"Đây mới thật sự là tài ba."
Hắn không biết bản thân có phải mấy ngày nay diễn Dương Tử Dung đến lên đầu rồi hay sao, hay là diễn muốn bệnh luôn rồi, vậy mà lại trở nên nói nhiều như vậy.
Thời gian chờ Lâm Hiểu Ba, Hứa Trăn đối mặt với một đam trẻ, còn thật sự nghiêm túc nói cảm nhận về vị anh hùng này của mình.
Tất nhiên, không thể có hi vọng mong bọn trẻ hiểu được, nhưng bọn chúng thích nghe, vì vậy hắn cũng liền nói hăng say.
"... Phải, khi Dương Tử Dung mới vừa gia nhập vào đội cứu hỏa," Hứa Trăn cười nói, "Anh ta đã nấu ăn cho đồng đội của mình, vừa nấu ăn vừa ca hát."
Vừa nói, hắn vừa làm động tác thái rau, nhịp nhàng hát: "Tướng Tam Quốc anh dũng, chặt đầu Triệu Tử Long, xưng anh hùng trước Trường Phản Pha."
“Đẩy lui ngàn tướng, giết sạch vạn binh, ôm mộng Thái Bình”.
"..."
Một đám trẻ con bị Hứa Trăn chọc cười khúc khích.
Mà cách đó không xa, chủ quán vừa rồi hát kinh kịch, chậm rãi từ trên ghế đứng lên.
Ông ta khom người, chắp tay sau lưng, nhìn thiếu niên cách đó không xa đang đóng kịch cho trẻ con.
Đôi mắt mờ, không thể nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai trẻ, ông chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy, lưng thẳng tắp, nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hắn, thấy hắn bị một đám trẻ vây quanh, không có chút mất kiên nhẫn nào, mà vô cùng hứng phấn kể những chuyện truyền kì Dương Tử Dung đã trải qua cho bọn nhỏ, giành được sự ủng hộ của chúng.
Lúc này khóe miệng ông lão cong lên, hai mắt không hiểu sao đỏ lên.
Ha ha, đó không phải là Dương đội trưởng, đó chỉ là một thanh niên hâm mộ Dương đội trưởng mà thôi.
Nhưng bóng dáng này... rất giống nhau.
Ông lão tháo chiếc kính viễn trên sống mũi, đưa tay dụi nhẹ khóe mắt.
Thời thịnh thế này...
Lúc này Hứa Trăn đang kể chuyện xưa cho các bọn nhỏ nghe, cho nên không có chú ý đến tính huống bên phía quầy bán quà vặt.
Mà Lâm Hiểu Ba đang định tính tiền thì lại nhìn thấy ông lão lau lau nước mắt, gã liền quan tâm hỏi: “Gia gia, sao thế?”
Ông lão nghe có người gọi mình thì quay đầu lại, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhắn lại lộ ra một nụ cười.
Ông duỗi tay chỉ về phía Hứa Trăn đang đứng ở cách đó không xa, chậm rãi nói: “Vị bằng hữu kia của cậu, có điểm giống Dương đội trưởng.”
Lâm Hiểu Ba nghe vậy thì ngẩn ngơ, ánh mắt lập tức nhìn về phía Tv đang chiếu “Lâm Hải Tuyết Nguyên”, mới nói: “Dương đội trưởng? Dương Tử Dung sao?”
Ông lão gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lâm Hiểu Ba theo bản năng mà xoay đầu đi, nhìn hình ảnh trên màn hình TV, lẩm bẩm nói: “Ai, ai đóng Dương Tử Dung bản này vậy?”
“Không phải giống diễn viên trên TV,” ông lão cười lắc lắc đầu, nói, “Là giống Dương đội trưởng thật.”
Vừa nói, ông vừa khoát tay, nhìn Hứa Trăn đang được các bạn nhỏ vây quanh thì kiêu ngạo mà ngẩng lên đầu: “Trước kia, Dương đội trưởng có từng đến thôn chúng ta.”
“Hắn rất giống với vị bằng hữu kia của ngươi, vóc dáng cao gầy, thích nói, thích cười, hay hát và thích trêu chọc đám trẻ con.”
Ông lão nói xong thì mang kính viễn lên lên, lải nhải kể về ít chuyện cũ trước đây.
Cuối cùng, ông có chút cảm hoài mà cúi thấp đầu xuống, nói: “Dương đội trưởng là người có bản lĩnh.”
“Trước đây, vợ của tôi bị thổ phỉ bắt, chính là nhớ Dương đội trưởng cứu bà ấy về.”
Ông lão hơi hé miệng, vốn đang muốn nói gì, nhưng chung quy chỉ là cười lắc lắc đầu rồi nói với Lâm Hiểu Ba: “Thế hệ của các cậu thật tốt, khôn ăn qua khổ, không chịu qua cực.”
“Đúng là thời điểm tốt.”
Vừa nói chuyện, ông vừa lục tìm tiền lẻ cho Lâm Hiểu Ba và giúp gã bỏ đồ uống vào túi.
Lâm Hiểu Ba tiếp nhận tiền lẻ, biểu tình có chút phức tạp mà nhìn phía ông lão đầu tóc trắng xóa ở trước mặt.
Người Tuyết Hương, Dương đội trưởng từng ghé qua thôn bọn họ, vợ bị thổ phỉ bắt rồi sau đó lại được cứu về…
Mấy trải nghiệm này, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
——Gia gia, liệu trong tên ngài có một chữ “Xuyên” hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận