Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 648: Đoàn Phim "Tân Ỷ Thiên"

“Hứa Trăn đúng không?”
Hàn Xuân Lai nhìn thấy Hứa Trăn đứng ở cửa tiệm, liền lấy khăn lông xoa xoa tay rồi duỗi tay về phía Hứa Trăn: “Trước đây đã từng xem qua “Sấm Quan Đông” của cậu, Truyện Võ thật sự rất xuất sắc.”
Hứa Trăn vội vàng cúi người, cầm lấy tay đối phương, nói: “Cảm ơn ngài, quá khen.”
“Khoảng thời gian kế tiếp phải quấy rầy ngài.”
Hàn Xuân Lai xua xua tay, nói: “Mọi người quay bộ phim điện ảnh này là chuyện tốt, tôi cũng cảm thấy rất vinh hạnh vì có thể giúp đỡ.”
Nói xong, gã xoa xoa eo, xụ mặt nói: “Nhưng tôi nói trước, mặc kệ cậu là đại minh tinh gì đó, đã muốn học sửa motor thì phải nghe tôi.”
“Tính tình của tôi hơi hung dữ, đến lúc đó có mắng cậu thì cậu cũng đừng có khóc.”
“Ha ha ha……” Dứt lời, hai người nhìn nhau cười.
……
Trong khoản thời gian kế tiếp, Hứa Trăn tạm thời sống ở thị trấn nhỏ dưới chân núi.
Ban ngày hắn học sửa xe máy trong tiệm của Hàn Xuân Minh, chạng vạng thì đi léo núi và lái xe ở gần đó, mỗi ngày trôi qua vô cùng sảng khoái.
Do điều kiện địa hình và đường xá nên người dân địa phương rất thích đi xe máy.
Cửa hàng sửa chữa của Hàn Xuân Lai đã hoạt động nhiều năm, có tay nghề tốt, giá cả phải chăng, lại nằm trên trục đường giao thông chính lên núi, cho nên hàng ngày khách tới khách lui khá tấp nập.
Mỗi ngày bận rộn không thể chiếu cố Hứa Trăn nên gã đã đưa cho hắn một chiếc xe máy cũ và để hắn tự tháo lắp.
Hứa Trăn tháo rời và lắp ráp theo bản vẽ nhiều lần, sau đó hắn cũng dần hiểu cấu trúc chung.
Không quá mấy ngày, hắn đã học được cách sử dụng các công cụ khác nhau và một số kỹ thuật xử lý sự cố thông thường thông qua "Sao chép". Sau khoảng hai tuần, hắn đã thể là trợ thủ giúp đỡ Hàn Xuân Minh.
Một số khách hàng quen nhìn thấy người thanh niên mới này thì tò mò hỏi: “Lão Hàn, đây là học trò mới của ông sao?”
Hàn Xuân Lai quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Trăn, cười nói: “A, đúng vậy.”
Khách quen tấm tắc thở dài: “Lão Hàn đã đến lúc phải thu học trò rồi, cả ngày bận rộn như vậy, thân thể cũng chịu không nổi a.”
“Thu học trò cũng có người có thể chia sẽ công việc.”
Hàn Xuân Lai cong môi cười, nhưng không nói nhiều.
Qua một đoạn thời gian, cơ bản mọi người trong thị trấn đều biết trong tiệm sửa xe máy của Lão Hàn có thêm một người học việc.
Cậu thanh niên này không thích nói chuyện, suốt ngày chỉ cúi đầu làm việc.
Tuy nhiên đứa nhỏ này lại rất siêng năng cần mẫn, làm việc cũng nhanh nhẹn, là thủ đắc lực của Lão Hàn.
Từ ngày hắn tới, cửa hàng sửa xe máy trở nên sạch sẽ hơn trông thấy. Các loại linh kiện đều được đặt gọn gàng ngay ngắn, mặt đất và bàn làm việc đều được chà lau sạch sẽ.
Nhưng có điểm kỳ quái là, cậu thanh niên này cả ngày mang khẩu trang kín mít, chưa bao giờ chịu tháo xuống trước mắt người khác, tóc mái ngố trên trán cũng chắn ngang mắt, khó nhìn ra dáng vẻ của hắn.
Có người suy đoán có phải tại vì hắn xấu xí, hoặc là trên mặt có vết sẹo.
Nhưng theo một vị khách quen nói, có một lần, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy cậu học trò này tháo khẩu trang xuống lau lau mồ hôi, mơ hồ có thể nhìn thấy đây là một tiểu tử tuấn tú, hơn nữa còn có điểm giống minh tinh nào đó.
Tuy nhiên tin đồn này vẫn chưa được chứng thực.
Nhưng từ đó về sau, cậu học trò thành thật chất phác này lại càng trở nên bí ẩn.
……
Hứa Trăn đương nhiên nghe được những lời bàn tán của những người xung quanh về hắn, nhưng hắn không có ý giải thích.
Hiện tại hắn là người học việc của cửa hàng này, một phương diện là vì học kỹ thuật, về phương diện khác còn để trải nghiệm cuộc sống của một người thợ sửa xe máy thực thụ.
Nhiều nhất là hắn sẽ sửa xe máy ở đây nửa tháng, đương nhiên, tốt nhất là không bị người khác nhận ra.
Nhưng mà thật đáng tiếc, thế sự thường thường rất khó đúng với ý người.
Hôm nay là 8 tháng 5, một nhóm “Khách không mời” đã đến thị trấn nhỏ này.
Một đoàn phim truyền hình đến lấy cảnh tới gần núi Thanh Nguyên.
“Nghe nói hình như là một bộ phim võ hiệp, một xe đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa,” Chiều hôm nay, Hải thúc, một người bán cá đẩy chiếc xe máy motor của mình đến tiệm sửa xe của Lão Hàn, háo hức nói: “Không biết “Xạ Điêu” hay “Thần Điêu” hay là cái gì khác, ôi chỉ thấy một vài chiếc xe buýt đi lên núi từ phía tây.”
Hàn Xuân Lai nghe được lời này, theo bản năng mà liếc mắt về phía Hứa Trăn, hói: “Có nhìn thấy minh tinh nào không?”
Lão Hải thúc xua xua tay, nói: “Minh tinh gì, chỉ là đám trang điểm lòe loẹt.”
“Nhìn trên TV thì đẹp, nhưng bên ngoài thì chưa chắc ra bộ dáng gì đâu!”
Nói xong, ông quay đầu nhìn về phía Hứa Trăn, nói: “Tiểu Tằng a, bánh trước hình như bị kẹt, mau xem giúp thúc.”
Hứa Trăn không hé răng mà chỉ cúi đầu đỡ lấy xe máy của lão Hải thúc, xách theo tua vít, nhanh nhẹn tháo bánh xe ra.
Phim võ hiệp sao…
Hắn đại khái có nhớ một bộ phim mới khởi động máy gần đây.
Không phải là “Xạ Điêu” ….
Hình như là phim “Ỷ Thiên” của Hoa Ảnh?
Diễn viên chính là ai, Quách Uy sao?
Hứa Trăn một bên vặn ốc, một bên yên lặng suy nghĩ xem mình có người quen nào trong đoàn phim nay hay không.
Nếu rảnh thì mình có thể sang bên đó xem náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận