Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 658: Hắn Chỉ Là Tiểu Bối Vô Danh! !

Bốn giờ chiều, mấy cảnh đầu tiên đã được quay xong, cuối cùng cũng đến phiên Hứa Trăn lên sân khấu.
Lúc này, đoàn phim “Ỷ Thiên” trở nên náo nhiệt chưa từng có, các diễn viên, nhân viên công tác đều sôi nổi hô bằng gọi bạn đến vây xem, bọn họ thật lòng rất mong chờ vào màn diễn xuất của Hứa Trăn.
“Bang!”
Tiếng bảng phân cảnh vang lên, các diễn viên trong sân đều đứng đúng vị trí của mình, nhanh chóng đi vào trạng thái quay chụp.
Hứa Trăn nắm trường kiếm trong tay, diễn một đoàn võ thuật không quá phức tạp trước nhóm diễn viên quần chúng đóng vai giáo đồ Minh Giáo, ở ngay trước đại diện. Rất nhanh, một nam nhân có dung mạo bình thường nhảy từ trên đài cao xuống.
Người này là Chu Điên, một trong “Ngũ Tản Nhân” của Minh Giáo, gã xoa xoa eo, nhìn Hứa Trăn từ trên xuống dưới rồi hùng hùng hổ hổ mà hô to: “Dã tiểu tử từ đầu tới, dám đến Quang Minh Đỉnh giương oai!”
“Chán sống rồi sao!”
Chu Điên hất cằm lên, vừa định tiếp tục quát lớn, nhưng mà lúc này, Hàn Thiên Diệp lại không nhanh không chậm quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía gã.
Ngay khi Chu Điên tiếp xúc với ánh mắt của hắn, gã lập tức cảm thấy đầu lưỡi căng cứng, giống như không nghe theo sai khiến của mình.
Lúc này, Hứa Trăn mặc một thân bạch y, ngạo nghễ đứng giữa đám binh khí, máu tươi bắn lên khuôn mặt, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
Hắn nhìn Chu Điên, nghe đối phương mắng chửi, trên mặt lại không có chút sợ hãi nào mà ngược lại còn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên.
—— rốt cuộc cũng gặp được các nhân vật ở tầng cao.
Hứa Trăn xoay người lại, nhìn thẳng vào Chu Điên đang đứng ở cách đó không xa, trường kiếm trong tay hơi run lên, vứt ra một chuỗi huyết châu.
Dương Đỉnh Thiên không tới, ta liền khai đao với đám cao thủ dưới trướng!
Vẻ mặt của hắn ngưng trọng, ánh mắt dời xuống, gắt gao nhìn yết hầu Chu Điên. Lúc định mở miệng nói chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng hô “Cắt” ở bên sân.
“Chu Điên! Cậu run run cái gì?”
Đặng đạo cả giận nói: “Cậu là cao thủ của Minh Giáo, là một tên điên, tại sao phải tỏ ra sợ hãi trước tiểu bối vô danh? !”
Diễn viên đóng vai Chu Điên đứng ở giữa sân lập tức đỏ mặt khi nghe xong lời này.
Ta, ta không có run rẩy, run rẩy…
Ta……
“Bang!”
Chu Điên chắp tay trước mặt, ra vẻ cầu xin khoan dung: “Thực xin lỗi đạo diễn! Thực xin lỗi các vị! Là tôi kéo hông!” (Kéo hông: cản trở, làm liên lụy tới tập thể)
Đặng đạo thở dài, nói: “Các tổ chú ý, bắt đầu lại!”
Cảnh quay trong sân không hề tạm dừng mà lập tức bắt đầu lần quay thứ hai.
Lần này, diễn viên đóng vai Chu Điên đã chuẩn bị tâm lý, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ mắng chửi của mình.
Nhưng ngay sau đó, Quang Minh Tả Hữu sứ - Phạm Dao đi ra khỏi đám người, dò hỏi ý đồ của Hàn Thiên Diệp.
Hứa Trăn không e dè mà nhìn thẳng vào mắt Phạm Dao, hắn thu mũi kiếm, ngẩng đầu nói: “Linh Xà Đảo Hàn Thiên Diệp, cầu kiến Dương giáo chủ của quý giao!”
Phạm Dao nhìn Hứa Trăn đứng ở dưới đài, nói: “Linh Xà Đảo? chưa từng nghe qua, tại sao ngươi…”
“Ca!”
Một câu còn chưa nói xong thì Đặng Đại Diễn lại lần nữa kêu đình.
“Phạm hữu sứ, cậu khách khí với ai đấy.”
Đặng đạo vẻ mặt vô ngữ nói: “Không cần phải dùng ngôn ngữ bình đẳng như vậy để nói với hắn! Cậu phải thể hiện ra khí thế của người bề trên! !”
Hứa Trăn nghe tới đây thì liền nhịn không được mà hỏi: “Đặng đạo, có cần tôi thu liễm một chút hay không?”
“Không cần!” Đặng đạo không chút do dự nói, “Cậu thu liễm cái gì?”
“Hàn Thiên Diệp xách theo kiếm đi lên Quang Minh Đỉnh, chính là loại thấy chết không sờn, khí thế muốn chém người!”
“Cậu cứ tiếp tục diễn như vừa rồi là được!”
Nhưng mà vài phút sau……
Chỉ thấy Đặng Đại Diễn cầm loa trắng trên tay, vẻ mặt phát điên mà hô to: “Mọi người, mau lên tinh thần! Trừng hắn! Mắng hắn! Hùng hổ! !”
Ông chỉ vào Hứa Trăn, quát: “Tôi nhấn mạnh thêm một lần, đây là tiểu bối vô danh, tiểu bối vô danh!”
“Mọi người diễn vậy là có ý gì? Ở chỗ này xếp hàng hoan nghênh khách quý sao? !”
Một đám quần hùng Minh Giáo bị Đặng Đại Diễn mắng đến mặt mày xám tro, hổ thẹn không chịu nổi.
Cảnh này rất khó diễn sao?
Khó.
Nhưng theo lý thuyết thì chỗ khó phải là bên Hàn Thiên Diệp, chứ không phải đám người bọn họ.
Hàn Thiên Diệp chỉ là một tên vãn bối vô danh bừa bãi, lẻ loi một mình đối mặt với quần hùng Minh Giáo đằng đằng sát khí, ngang nhiên đòi gặp Dương Đỉnh Thiên, hành động này cần phải có bao nhiêu quyết tâm và dũng khí?
Hơn nữa, trạng thái của hắn không phải là không sợ trời không sợ đất, mà là tuy sợ nhưng quyết tiến không lùi.
Để diễn hoàn hảo, diễn viên phải thể hiện không sợ lâm nguy, mặt không đổi sắc, đồng thời luôn phải thắt chặt đầu óc, diễn xuất ra dáng vẻ ngạo nghễ, thấy chết không sờn ngay dưới áp lực nặng nề.
Thật sự không dễ dàng nếu muốn bắt tốt cảm giác này.
Tuy nhiên tình huống vừa rồi lại là:
Hứa Trăn đã thể hiện hoàn hảo vẻ kiêu ngạo dưới áp lực, mà bên phía Minh Giáo lại không gánh đủ sự áp lực này…
Mẹ nó, thật quá xấu hổ.
Một cảnh quay liên tục quay ba lần, mỗi lần đều có người không cẩn thận giữa đường bị áp diễn, khiến cho Đặng Đại Diễn muốn phát điên lên.
Đúng là xấu hổ!
Tiểu Hứa nhất định sẽ coi thường đoàn phim “Ỷ Thiên” của chúng ta cho xem!
Tuy nhiên cũng may, chuyện này có lợi có hại, sự xuất hiện của Hứa Trăn dường như đã làm sống lại vũng nước đục này, dưới sự xấu hổ và tức giận của quần hùng Minh Giáo, tất cả đều phấn chấn lên 200% tinh thần, trạng thái của họ vừa thất vọng lại vừa can đảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận