Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 799: Tiểu Tử Có Mắt Nhìn Đấy! !

"Ba!"
Đúng lúc này, cửa ván gỗ trước phòng học bỗng nhiên bị người đột ngột phá tan.
Tần Thiếu Trạch mặc quân trang màu xanh lá cây xông vào phòng học, giương mắt quét một vòng, lập tức sải bước đi đến trước mặt Lâm Gia, thô bạo túm cánh tay cô lên liền đi.
"Anh làm cái gì! Anh buông em ra!"
Lâm Gia diễn Hồ Tương Tương lập tức lộ ra thần sắc phẫn nộ, giãy dụa thân thể.
Tần Thiếu Trạch quay đầu gắt, một mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn như cũ lôi kéo Lâm Gia đi khỏi cửa.
Lúc này, Hứa Trăn thấy thế không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Lâm Gia sư tỷ nơi này diễn không được... Tần Thiếu Trạch thì quá cường liệt...
"Sở đạo..."
Lúc này, Hứa Trăn vỗ nhẹ bả vai đạo diễn Sở Kiêu Hùng, thấp giọng nói: "Hơi tạm ngừng một chút."
Sở Kiêu Hùng nghe vậy, đưa tay hô "Cắt", hỏi: "Làm sao vậy, A Trăn?"
Hứa Trăn nói: "Chờ một lát, tôi và sư tỷ nói hai câu."
Hắn biết, Sở Kiêu Hùng đạo diễn tương đối am hiểu điều hành các tổ, hiệu suất quay chụp cực cao, nhưng mà đối với yêu cầu biểu diễn lại không quá cao.
Hai ngày nay dù sao là ngày rèn luyện, nhiệm vụ hàng ngày cũng không quá gấp, có cái vấn đề gì cần phải sửa từ sáng nay, để tránh hậu kỳ không có cách nào lại sửa chữa.
Lâm Gia thấy Hứa Trăn đi tới, vội vàng tận dụng mọi thứ lấy quạt điện nhỏ từ dưới bàn học thổi thổi, hỏi: "Làm sao vậy, A Trăn?"
Hứa Trăn cười nói: " 'Anh rể' vừa rồi diễn quá tốt, chị bị áp diễn."
Nghe xong này lời nói, bên cạnh, Tần Thiếu Trạch diễn anh rể không khỏi nhíu mày, cảm thấy hơi đắc ý.
Hắc, coi như tiểu tử có ánh mắt!
Mà Lâm Gia thì không khỏi có chút khẩn trương, nói: "Ai, phải không? Chị, cái kia, chính chị cũng có chút không cảm giác được..."
Kỳ thật Lâm Gia không bị áp diễn, cô là trình độ vốn đã không bằng Tần Thiếu Trạch.
Chỉ là Hứa Trăn không thể nói như thế, hắn nghiêm túc phân tích nói: "Vừa mới nãy, thời điểm anh rể tiến vào khí thế rất đủ, chị thoáng cái bị hù dọa."
"Kỳ thật lúc này chị không nên sợ hãi, hẳn là chán ghét."
"Tại bên trong mắt người khác, anh ta dù đáng sợ chị cũng không sợ, bởi vì anh ta dù sao cũng là anh rể chị, chị biết anh ta không sẽ không làm gì chị."
"Nhưng là với hành vi chị đang đi học thì bị anh ta tới bắt này chị phi thường phản cảm, bởi vì sự tình như vậy anh ta khẳng định là đã làm vô số lần."
"Hai người hẳn là tam quan không hợp, ghét nhau, nhưng bởi vì có quan hệ thân nhân nên không thể không ở chung."
Hứa Trăn tổng kết nói: "Cho nên, thời điểm anh ta tới bắt chị, chị đừng nói 'buông em ta', như vậy tỏ ra có chút ngốc."
"Chị có thể thử nói, 'anh làm gì đó, em đang học' hay đại loại vậy."
"Như vậy mới tương đối phù hợp quan hệ hai người."
"..."
Hứa Trăn đơn giản phân tích một chút trận diễn vừa rồi, Lâm Gia nghe mà liên tục gật đầu, chỉ cảm thấy bừng tỉnh đại ngộ.
Ngay cả Tần Thiếu Trạch ở một bên nghe đều cảm giác có thu hoạch, suy nghĩ một chút, vụng trộm thay đổi sách lược chính mình một chút.
Vài câu nói xong, Hứa Trăn không làm mẫu cho Lâm Gia, cũng không nói cụ thể muốn diễn như thế nà, cứ như vậy yên lặng lui về một bên.
Nhưng mà khi khai mạc lại một lần nữa, bởi vì cảm xúc khác biệt, tiêu chuẩn đoạn biểu diễn này thoáng cái liền trở nên khác biệt, đạo diễn Sở Kiêu Hùng không khỏi liên tục gật đầu.
Nếu như là tại tổ làm phim nhà người khác, Hứa Trăn đương nhiên không có khả năng làm càn như vậy.
Nhưng "Chiến trường sa" dù sao cũng là phim của nhà mình, đạo diễn, diễn viên chính, nhân viên công tác đều là đồng nghiệp của mình, không có người để ý phó tổng bọn họ tới làm chỉ đạo diễn kỹ miễn phí.
Thậm chí, liền Tần Thiếu Trạch đều cảm giác "có thu hoạch", yên lặng buồn bực mà phát tài.
Ngay sau đó một tuồng kịch vẫn như cũ là Lâm Gia và Tần Thiếu Trạch đối diễn.
Lâm Gia đổi váy, bị Tần Thiếu Trạch kéo đi "thân cận".
Nhưng quân quan thanh niên thân là đối tượng hẹn hò lại không tới, chỉ có đồng liêu của hắn.
Tần Thiếu Trạch vừa mới còn không coi ai ra gì, ngang tàng hống hách lúc này bỗng nhiên đổi một sắc mặt khúm núm, ăn nói khép nép với vị đồng liêu.
Mà người này thì giống như đang lựa hàng, nghiêng mắt đánh giá Lâm Gia một phen, gật gật đầu, nói: "Bộ dáng ngược lại là đoan chính."
"Được thôi, ngày mai đưa đến chỗ trưởng quan đi."
Mà Lâm Gia nghe nói như thế, nháy mắt liền ức chế không nổi nộ khí.
Cô không nói một lời cầm lấy chén trà trên bàn, muốn đập vào đầu vị quân này.
"Cắt!"
Lúc này, bên đạo diễn lần nữa kêu dừng.
Hứa Trăn đứng lên, đi đến bên cạnh Lâm Gia, nói: "Cảnh giận dữ có hơi miễn cưỡng."
Hắn hướng dẫn từng bước hỏi: "Chị nghĩ một chút, y dùng ánh mắt như vậy nhìn chị, hoàn toàn không đối đãi chị như một con người bình đẳng, tâm tình của chị phải như thế nào? Đơn thuần chỉ là tức giận sao?"
Lâm Gia hơi hơi sửng sốt một chút, suy tư chốc lát, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, nói: "Chấn kinh!"
"Chị rất khiếp sợ!"
"Là một người con gái được giáo dục, ta thực khó mà tin được cái thời đại này thế mà còn có người xem phái nữ như vật phẩm!"
Hứa Trăn khen ngợi gật đầu, nói: "Đúng, liền là cái ý tứ này."
"Chấn kinh, hơn nữa khó có thể tin được."
"Chị lúc trước là một mặt không tình nguyện đi lại đây, nghe được như vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới chuyển thành phẫn nộ."
"Phẫn nộ quá chị mới giơ chén trà đi đánh người."
Nói, hắn quay đầu nhìn Tần Thiếu Trạch, nói: "Ngượng ngùng quá anh rể, anh vừa rồi diễn rất khá, nhưng là quá tốt rồi, chúng ta có chút theo không kịp."
"Đoạn diễn này chúng ta thử lại một lần."
Mà Tần Thiếu Trạch liền vội vàng khoát tay nói: "Không, cậu nói rất khá, làm lại mấy lần không có vấn đề, tôi cũng cảm giác rất có thu hoạch."
Tần Thiếu Trạch lúc này nào có nửa điểm không tình nguyện.
Xin nhờ, ta miễn phí học lỏm Hứa Trăn, làm lại mấy lần tính cái gì?
Một bài giảng của thị đến có giá thị trường là bao nhiêu tiền? ?
Nghĩ tới đây, gã bỗng nhiên phản ứng lại:
Á, nói cho cùng ta giống như cũng có đóng học phí mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận