Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 816: Ôm Nhầm Con Rồi

Lưu Mộng Dao chú ý tới ánh mắt của Trần Chính Hào, quay đầu nhìn lại thì phát hiện có một người đang lơ lửng giữa không trung, cô không khỏi giật mình, "Ầm" một tiếng từ trên ghế nhảy lên.
Hứa Trăn ngượng ngùng cười, vừa định nói hai câu để xoa dịu bầu không khí, nhưng Trần Chính Hào ở cách đó không xa lại thờ ơ nhìn hắn, khẽ nói: "Cửa hàng này cũng có biểu diễn nhào lộn à?"
Hứa Trăn: “……”
Hắn do dự hai giây, đơn giản lấy túm dây thừng, vung chân một cách khoa trương, đứng chổng ngược, làm mấy động tác có độ khó cao, sau đó xám xịt mà theo dây thừng bò lên trên nóc nhà.
“Nha, tại sao lên đó rồi?”
Lúc này, tiểu cô nương trên ban công chạy đến mép ban công, nhìn lên và nói: "Tại sao lại không biểu diễn nữa?"
Trần Chính Hào đi tới bên cạnh cô gái nhỏ, nhẹ nhàng giữ lấy vai cô bé, tránh cho cô bé ngã xuống, nói: “Biểu diễn kết thúc rồi, con không nhìn thấy được.”
Khi cô bé nghe thấy điều này thì lập tức bĩu môi thất vọng và nói: "Ồ, không ai nhắc nhở con cả!"
“Thật tức giận!”
Ngược lại, Liễu Mộng Dao nghi ngờ nhìn mái nhà và nói: "Người vừa mới biểu diễn nhào lộn vừa rồi, sao nhìn quen quen mắt vậy?"
Cô nghĩ nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói với Trần Chính Hào: "Này, sao cảm giác rất giống như người bán trái cây sáng nay? Là hắn sao?"
Trần Chính Hào trầm mặc hồi lâu, mới bất đắc dĩ nói: "Có chút giống, có thể đi."
"Dù sao đều là tổ chương trình an bài."
Liễu Mộng Dao vừa nói, vừa xoay người cầm đĩa thức ăn trên bàn, vẻ mặt khó hiểu nói: "Tại sao phải bố trí diễn kịch nhào lộn?"
"Diễn há tốt, nhưng quá ngắn."
“Liệu có phải đây là nhiệm vụ ẩn, nhưng chúng ta lại không phát hiện ra?”
Trần Chính Hào: “…… Có lẽ đi.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, Hứa Trăn trên mái nhà lặng lẽ ngồi xổm ở chân tường, cúi đầu, không nói lời nào.
Thợ quay phim tận chức tận trách mà hướng máy ảnh về phía sau lưng hắn, nỗ lực không cho chính mình phá lên cười.
……
Sau bữa trưa, các vị khách cùng hài từ rời sân chơi để đến điểm đến tiếp theo: công viên đón ba mẹ con.
Cơm trưa qua đi, các khách quý mang oa rời đi công viên trò chơi, đi trước tiếp theo cái mục đích địa: Vườn hoa.
Mà bắt đầu từ nơi này, nhiệm vụ cuối cùng của Hứa Trăn và Quách Uy cũng đã đến: Bắt cóc đứa trẻ.
Do hoàn thành nhiệm vụ cấp hai không tốt nên chỉ có một phụ huynh bị loại, Hứa Trăn không lấy được đạo cụ do chương trình cung cấp nên đành phải "tay không" bắt cóc đứa trẻ.
Hứa Trăn vốn tưởng rằng đây là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, nhưng làm hắn rất ngoài ý muốn chính là, một bước này lại đơn giản hơn rất nhiệm so với hai nhiệm vụ đầu tiên.
Vừa bước vào vườn hoa, bọn hắn đã nhìn thấy vị phụ huynh "đơn thân" trước đây đang cùng con đi dạo trong vườn trên chiếc xe chạy pin tham quan.
Một cơn gió thổi bay chiếc mũ trên đầu đứa trẻ, người phụ huynh yêu cầu xe tham quan dừng lại và chạy xuống nhặt chiếc mũ.
Hứa Trăn nhanh chóng đưa ra quyết định, tiến lên bế lên bế đứa trẻ trên xe đi.
Tài xế nghi hoặc mà nhìn hắn một cái, Hứa Trăn chỉ nói một câu liền xua tan nghi ngờ của tài xế: “Chúng ta đi cùng nhau.”
Khi đối mặt với đứa trẻ, hắn chỉ lấy đồ chơi đã chuẩn bị sẵn ra và nói với đứa trẻ: “Chương trình đã hết, thúc thúc mang con đi tìm mẹ nhé.”
Khi vị khách mời kia quay lại sau khi lấy chiếc mũ thì phát hiện chiếc xe chạy tham quang đã chạy đi và đứa trẻ đã biến mất.
Thuận lợi đến khiến người giận sôi.
Hứa Trăn cảm thấy rằng hành động của hắn có lẽ đã lợi dụng những kẽ hở trong quy tắc, những vị khách mời nghĩ rằng họ đang ghi lại một chương trình và không chú ý đến trẻ em, mà những đứa trẻ và người lái xe cũng dễ dàng tin hắn vì camera ở phía sau.
Tuy nhiên, những gì xảy ra tiếp theo khiến hắn hiểu rằng sở dĩ hắn có thể dễ dàng thành công không chỉ nhờ lợi dụng sơ hở.
Sau khi thành công ôm đứa trẻ đầu tiên đi, bọn hắn lại tiếp tục theo dỏi nhóm khách mời thứ hai.
Hứa Trăn canh giữ ở trên xe tiếp ứng, Quách Uy hòa vào đám đông hái vải thiều.
Khi nhìn thấy hai vị khách mời đều đang bận rộn đoạt nhiệm vụ, không ai để ý đến đứa trẻ, gã liền nhanh chóng hành động, mau tay nhanh mắt mà ôm đứa trẻ đi.
Chờ gã trở lại trên xe, liền dùng vẻ mặt đắc ý mà nhìn Hứa Trăn nói: “Rất đơn giản, đúng là phí thời gian cả một buổi sáng lăn lộn vật vả, căn bản không cần!”
Nhưng mà Hứa Trăn nhìn thoáng quả cậu bé trong ngực gã, ngay lập tức không nói nên lời.
“Mau mau mau chạy nhanh!”
Hắn phát điên mà ôm đứa trẻ chạy lại khu vườn, kêu lên: “Ôm sai rồi!”
“Đây không phải đứa bé ở chương trình chúng ta!”
Quách Uy: “……”
A…Vừa rồi nếu ta bị bắt, vậy có phải là xong đời rồi đúng không?”
Quách Uy ôm nhầm đứa bé đã khiến ê- kíp chương trình "Đối Tác Mạnh Nhất" hết sức lo lắng.
Hứa Trăn nhanh chóng mang đứa trẻ chạy trở lại vườn hái, đạo diễn ở cách đó không xa cũng vội vàng chạy theo, muốn cùng cha mẹ đứa trẻ giải thích và xin lỗi.
Nhưng mà, điều khiến bọn hắn không ngờ là khi mang đứa trẻ trở lại vườn hái thì không có người nào phát hiện con mình bị lạc cả.
Hứa Trăn rơi vào đường cùng, chỉ có thể ôm hài tử đi hỏi, đây là con cái nhà ai.
Sau khi hô hào vào câu mời có một người đàn ông tầm 30 tuổi chạy đến và bế cậu bé.
Thậm chí cho đến lúc này, đối phương còn nghĩ rằng đứa trẻ đã tự mình đi làm phiền người khác, cho nên vô cùng khách khí mà xin lỗi Hứa Trăn.
Tổ tiết mục nhìn nhau, do dự một lát, rốt cuộc vẫn quyết định nói ra sự thật.
Cha mẹ của bọn trẻ lúc này mới tỉnh khỏi giấc mộng, ôm con một hồi nghĩ lại mới sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận