Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 414: Đánh Một Trận

Đám đông tụ tập xung quanh với vẻ mặt kinh ngạc, mồm năm miệng mười không ngừng khen ngợi hắn, khiến Hứa Trăn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Khụ, bắt chước thanh tuyến mà thôi, đây chỉ là kiến thức cơ bản…
Hắn vừa định nói hai câu đi làm dịu bầu không khí, thì lúc này, cửa sổ trên lầu ba bỗng nhiên mở toang ra, một cô nương xinh đẹp có khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, tóc để mái bằng, nhô đầu ra, trên tay vẫn còn cầm bàn chải đánh răng, một đôi mắt to tò mò nhìn xuống phía dưới.
“Đoàn thiết bị thể dục ngoài trời” vừa nhìn thấy cô nàng thì lập tức cả đám thẹn thùng, nở nụ cười ngây ngô chào hỏi cô.
—— vị này chính là người đóng vai “Tú Nhi”, Dương Lâm Lâm.
Trong bộ phim, Tú Nhi yêu Truyền Võ, nhưng bản thân Dương Lâm Lâm còn có một thân phận khác: Trong bộ phim “Lượng Kiếm”, cô đóng vai lão bà của Lý Văn Long…
Đúng vậy không sai.
Dương Lâm Lâm trong “Lượng Kiếm” là vợ của Lý Vĩnh Bân lão sư, nhưng tới “Sấm Quan Đông” lần này, cô lại biến thành con dâu của ông ta.
Kiểu quan hệ nhân vật hỗn loạn như vậy cũng là một cái vấn đề khá xấu hổ, thường xuyên gặp phải trong giới diễn viên.
Dương Lâm Lâm rất có hứng thú mà nhìn về phía Hứa Trăn ở dưới lầu, cô chớp chớp mắt, bỗng nhiên giơ bàn chải đánh răng lên, bàn chải đánh răng, phun ra một ngụm bọt biển, hướng về phía bên ngoài cửa sổ, kêu lên: ““Lý Vân Long, nã pháo đi!”
“Tú Cần ta sống là người của huynh, chết cũng ma của huynh, nếu có kiếp sau nhất định vẫn sẽ gã cho huynh, huynh nã pháp đi!”
Hứa Trăn có chút có chút dở khóc dở cười khi thấy có người còn phối hợp với mình.
Nhưng đối mặt với “Tú Cần” nguyên bản, bản lậu Lý Vân Long này của hắn sao có thể phụ lòng tốt của cô nương người ta? Hắn lập tức vung nấm đấm, xúc động phẫn nộ mà kêu lên: “Nã pháo!”
“Nã pháo!”
“Nã pháo!”
Trên lầu Dương Lâm Lâm che miệng “Ha ha ha” cười không ngừng, mặt đỏ lên, thẹn thùng nói: “n, như vậy mới là nam nhân của “yêm”.”
“Ha ha ha ha ha……”
Nhìn thấy một màn như vậy, người chung quanh thiếu chút nữa là cười đến điên rồi.
Lời thoại của hai diễn viên thực sự rất tốt, mà tình huống cũng đúng là lầy lội….
“Khụ khụ!”
Khi đám người còn đang cười đến ngã trái ngã phải thì chợt một trận ho khan thật mạnh từ phía sau truyền đến.
Mọi người quay đầu vừa thấy, tươi cười trên mặt tức khắc cứng đờ.
Chỉ thấy, Lý Vĩnh Bân lão sư đang xụ mặt, chắp tay sau lưng, chậm rãi mà đi về phía bọn họ.
Hiển nhiên là đã xem trọn vẹn tiết mục vừa rồi.
Hứa Trăn: “……”
Dương Lâm Lâm: “……”
A a a a! !! Bắt chước nhân gia lại bị nhân gia bắt tại trận! !
“Phanh!”
Trên lầu Dương Lâm Lâm lập tức đóng cửa sổ lại, cong đuôi bỏ chạy.
Lý Vĩnh Bân ngẩng đầu liếc nhìn cô, sau đó lại quét một vòng qua đám người xung quanh, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại ở trên người Hứa Trăn.
Ông ta híp mắt, trầm giọng nói: “Kiếp trước ta phải thắp rất nhiều hương, cho nên kiếp này ta mới gặp được phần tử trí thức như cậu!”
Hứa Trăn: “……”
Hắn biết câu thoại này cũng xuất thân từ “Lượng Kiếm”, nhưng cùng một câu, trong phim lại nghe giống như khen từ tận đáy lòng mà trước mặt lại nghe như đang châm chọc?”
……
Trên xe buýt đến căn cứ quay phim, Hứa Trăn đờ đẫn nhìn bên phòng cửa sổ, ánh mắt có chút lơ mơ.
Hắn đã xem kế hoạch quay phim ngày hôm qua và biết rằng cảnh quay đầu tiên hôm nay là cảnh phối hợp với Lý Vĩnh Bân lão sư.
Vừa lúc gặp đại hạn, Chu gia thiếu nước, hàng xóm Hàn Lão Hải một hai phải bắt Truyện Võ cưới khuê nữ Tú Nhi của mình, sau đó mới bằng lòng cho mượn nước.
Hai nhà giằng co, bỗng nhiên, không biết là ai giở trò quỷ, nước của Hàn gia bị rò rỉ, chảy vào đất của Chu gia. Chu Khai Sơn hoài nghi là Truyện Võ làm, trực tiếp trói hắn lại, sau đó mang đến Hàn gia để tạ tội, hơn nữa còn chỉnh đốn hắn bằng một trận đòn hiểm trước mặt đối phương.
Một trận đánh đòn…
Đòn hiểm….
Đánh…
Hứa Trăn nhịn không được run lập cập.
Đoàn phim "Sấm Quan Đông" ưu chuộng phong cách quay phim chân thực, xác thực tế.
Truyền Võ trong phim là một tên tiểu tử không đàng hoàng, mặc dù Lương Mẫn Anh vô cùng yêu thương hắn, nhưng trong phim, nàng cũng từng đánh hắn đến hai mặt nổ sao.
Sau đó, người ra tay hôm nay lại chính là cha…
Nói cách khác, nếu hiện tại tôi thành khẩn đi nói lời xin lỗi, thì có được xá tội không?
Trên cùng một chiếc xe bus, Lý Vĩnh Bân ngồi hàng phía trước quay đầu nhìn Hứa Trăn ánh mắt đờ đẫn đằng sau một cái, cùng với Dương Lâm Lâm sống không còn gì luyến tiếc, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
—— ha ha, mấy người trẻ tuổi bắt chước đoạn diễn lúc trước của ta mà thôi, này có gì phải tức giận.
Tôi nhìn qua hung dữ hung như vậy sao?
Ông cẩn thận nhớ lại một chút vừa rồi Hứa Trăn hướng về trên lầu rống mấy tiếng "Nã pháo" kia, nhịn không được chậc chậc lưỡi.
Trong nháy mắt là có thể đem cảm xúc rút đến vị trí thỏa đáng nhất, đứa nhỏ này là thật sự có chút thành tựu.
Nghĩ như vậy, ông lần nữa quay đầu liếc qua Hứa Trăn, vô ý thức nhéo nhéo nắm đấm của chính mình, khớp xưng phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt" nhẹ, trên bàn tay to lớn thô ráp lớn gân xanh ngang dọc.
Ừm, không tồi, là một tiểu tử rất thú vị.
Bất quá đương nhiên, nên đánh vẫn là phải đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận