Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1025: Chinh Phục Bằng Thực Lực 1

Trang Văn Huy mở phim "Muốn gặp người" vốn là muốn xem kỹ thuật diễn của Hứa Trăn, kết quả không nghĩ tới nhìn thấy một hình ảnh bất động.
Hơn nữa còn là đen trắng.
Lúc này gã cũng không có tắt trang web trên màn hình, ngay lúc di ảnh của “Hứa Trăn” xuất hiện trên màn ảnh chưa đến năm giây thì màn hình bị che kín bởi một loạt hình ảnh như mây đen bay ngang qua, trong đó hơn phân nửa đều là các loại "Ha ha ha ha ha" không có nghĩa.
"Chúc mừng Hứa Trăn lại chết ở trình độ mới: mở màn bằng di ảnh!"
"Người khác mở đầu bằng một đống chuyện rắc rối, Hứa Trăn lại mở đầu bằng bức di ảnh, gọn gàng dứt khoát nói cho các người biết: tôi chết rồi, hẹn gặp lại!"
"Đoàn phim này muốn chơi săn trứng phục sinh sao? Mở màn đã cúng tế Hứa Trăn, dự đoán phim này phải bùng nổ!"
"Ha ha ha không cười không được, cúng tế thật sự là cúng tế mà! Nguyên cái lễ truy điệu!"
"Hôm qua còn đánh cược với đám bạn rằng Hứa Trăn trong phim "Muốn gặp người" có chết hay không, kết quả đánh cược chưa đến một giây mà đã kết thúc ha ha ha ha ha"
"Người anh em, lần sau đánh cược có muốn cân nhắc “cầu khấn” một chút không? Khấn cho Hứa Trăn chết trước một lần?"
"..."
...
Trước màn hình máy vi tính, Trang Văn Huy nghẹn lời.
Gã ngược lại không giống với nhóm dân mạng giở giọng cười châm biếm, nhưng mà cảnh mở màn đã "cúng tế" vai nam chính, hành vi này quả thật làm cho người ta cảm thấy ngẩn ngơ.
Biên kịch làm như vậy vì cái gì? Trình bày theo thứ tự đảo ngược, nghịch thuật sao?
Lấy kết cục cuối cùng của câu chuyện làm mở màn, sau đó dùng hồi ức để nhắc lại chuyện trước đây của người đó sao?
Xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, Trang Văn Huy theo bản năng đứng ở góc độ của biên kịch "Muốn gặp người" mà suy nghĩ kết cấu cốt truyện.
Đúng là nghịch thuật...
Trang Văn Huy sờ sờ râu dưới cằm như có điều suy nghĩ.
Người bình thường có thể cảm thấy tác giả sử dụng "nghịch thuật" một là vì hấp dẫn người xem, hai là muốn tạo ra sự hồi hộp chờ mong.
Nhưng trên thực tế, nghịch thuật còn có loại thứ ba cũng là mục đích quan trọng hơn, đó chính là:
Làm cho khán giả thiếu cảnh giác.
Có lúc, kết cục câu chuyện quá mức bi thảm, tác giả sợ người xem không chấp nhận nổi nên vừa mới mở đầu dưới tình huống chưa có bất kỳ nền móng tình cảm gì mà nói cho mọi người biết trước kết quả cuối cùng.
Lấy ví dụ như "Trà hoa nữ".
Mà bộ phim "Muốn gặp người" để cho nam chủ chết ngay mở đầu rõ ràng không phải để hấp dẫn người xem hoặc chế tạo tác dụng hồi hộp, kết quả là Trang Văn Huy trong nháy mắt đã đưa ra một suy đoán lớn mật:
Bộ phim này rất có thể sẽ vô cùng ngược tâm.
Trang Văn Huy có suy đoán này đơn thuần là xuất phát từ bệnh nghề nghiệp của một biên kịch; chứ kỳ thật gã cũng không phải quan tâm đến kịch bản"Muốn gặp người".
Gã chỉ muốn đánh giá kỹ thuật diễn xuất của Hứa Trăn.
Nhưng mà làm gã hơi thất vọng là trong hơn mười phút tiếp theo, phần diễn của Hứa Trăn không hề có "kỹ thuật diễn xuất" nào đáng nói.
Nữ chính trong lễ truy điệu hắn nhớ lại chi tiết những chuyện trong quá khứ, bên trong trí nhớ, Hứa Trăn là thanh niên đẹp trai, trầm ổn, có lối sống vô cùng bình thường, không có bất luận chỗ nào cần đến diễn xuất.
Nữ chính vừa khóc vừa nhớ lại, Trang Văn Huy xem đoạn diễn tình cảm biệt ly này mà vô cùng bực bội.
Gã không thích xem phim thần tượng.
Loại phim gã yêu thích là loại hại não, huyền huyễn, tính kế tinh vi làm cho người ta phải vỗ bàn khen ngợi chứ không phải là loại phim tình cảm lằng nhà lằng nhằng như này.
Cũng may đây là phim chiếu mạng, Trang Văn Huy cố nén xem một đoạn ngắn, sau đó liền cầm con chuột bắt đầu nhấp, nhấp, nhấp bỏ qua tất cả những đoạn không hứng thú.
Cho đến vài phút cuối tập một gã mới rốt cuộc dừng tay.
—— bởi vì nữ chính xuyên qua.
Cô xuyên việt về hai mươi năm trước.
Cô nằm trên giường bệnh mở to mắt, xuất hiện trước mắt cô là một thiếu niên giống như đúc bạn trai đã chết của cô.
Ánh mắt nữ chính run lên, khóc nhào vào ngực người kia.
Một khắc này, Trang Văn Huy đang uống hồng trà theo bản năng dừng động tác nâng chén lại.
Gã ngơ ngác nhìn thiếu niên bên trong màn ảnh, con mắt dần dần sáng lên.
Mặc dù thiếu niên này vẫn như cũ do Hứa Trăn đóng vai, nhưng mà hắn và "bạn trai đã chết" trong hồi ức của nữ chính lúc trước khác nhau cực kỳ rõ ràng.
Sự khác nhau này không chỉ ở chỗ hắn mặc đồng phục học sinh trung học vai mang cặp sách, mà là ở chỗ, Hứa Trăn lúc này có đôi mắt trong trẻo, tươi cười cởi mở, dù là vẻ mặt hay cử chỉ đều tràn đầy hơi thở thiếu niên.
Trang Văn Huy thậm chí có thể thông qua hình ảnh trong ống kính đánh giá tính cách của nhân vật này.
—— đây là một chàng trai tùy tiện, cởi mở, trọng tình nghĩa, sáng sủa như ánh sáng mặt trời.
Trang Văn Huy lập tức hưng phấn.
Đúng! Gã muốn chính là loại diễn xuất này!
Không dựa vào trang điểm, không dựa vào tạo hình, đơn thuần dựa vào kỹ thuật diễn mà có thể diễn hai loại "nhân cách", đây mới là năng lực mà vai nam chính trong "Vô song" cần!
Trang Văn Huy lập tức ngồi ngay ngắn, say sưa mở xem tập tiếp theo của "Muốn gặp người".
Sự thật chứng minh, Hứa Trăn trong vai thiếu niên "Lý Tử Duy" hai mươi năm trước quả đúng như gã suy đoán, là một thiếu niên có chút rắm thối, có chút ngây thơ nhưng lại lạc quan cởi mở sáng sủa.
Xem mấy tập phim, Trang Văn Huy rất nhanh đã quên mất sạch bản thân Hứa Trăn, dường như "Lý Tử Duy" trên màn hình mới là bản sắc vốn có của hắn.
Nhưng mà gã hưng phấn không được vài phút đã phiền não lần nữa.
Bởi vì gã thật sự không thích phim thần tượng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận