Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 254: Đi Quan Đông

Vài ngày sau, Hứa Trăn đã hoàn thành kỳ thi cuối cùng của học kỳ 1 năm thứ nhất và sẵn sàng chuẩn bị vào đoàn phim "Tam Quốc".
Cùng lúc đó, trong một tòa nhà văn phòng ở thủ đô, hai người đàn ông trung niên đang tranh cãi về thông tin của Hứa Trăn.
“Máu Đào Kiếm có thể có nhân vật giả thiết trong đó, nhưng còn “Thiên Hạ Nhất Đao” thì sao?”
Trong đó một nam nhân trung niên nói: “Bộ “Thiên Hạ Đệ Nhất Đao” vào một năm trước, cũng ngay câu chuyện đơn của Hứa Trăn, ratings liền có tốc độ tăng cao.
“Nếu đây vẫn là vận khí thì tiết mục “Giang Sơn Như Họa” trong Xuân Vẫn thì sao?
“Không thể phủ nhận một số diễn viên sinh ra đã được khán giả ưu ái. Ngay khi hắn xuất hiện, khán giả liền thích xem. Đây được gọi là “Có duyên với khán giả”.
“Ông không sợ bộ kịch của chúng ta sẽ không duyên với khán giả sao? Vậy dùng Hứa Trăn! Tôi cảm thấy không có vấn đề gì cả!”
Một người đàn ông trung niên khác dùng đầu bút chỉ vào tài liệu trong tay, cau mày: “Chỉ nhìn vào mối quan hệ với khán giả thôi thì chưa đủ, còn phải xem xét vai diễn có phù hợp hay không.
“Tôi thừa nhận, Hứa Trăn quả thực là một diễn viên rất tốt, có hình tượng, kỹ năng diễn xuất tốt, quan hệ với khán giả cũng tốt
"Nhưng cậu ta và Nhị thiếu gia khí chất chênh lệch quá lớn, hơn nữa tuổi tác cũng chênh lệch. Nếu để cậu ta đóng lão tam, thì cũng không kém nhiều lắm.
“Nhưng tôi đoán, cậu ta sẽ không muốn diễn lão tam.”
Người trước đó nói: “Ai nha, sao ông cứng nhắc quá vậy!
“Trước cứ mời cậu ta thử vai lão nhị, sau khi xem qua thì mới biết có thích hợp hay không.
“Nếu cậu ta có thể diễn tốt thì không nói gì, còn nếu không được, ông cứ lấy vai lão tam ra lừa gạt cậu ta.
“Dù sao tới cũng tới rồi, mà bộ kịch này của chúng ta, cộng với đội hình, cậu ta diễn ai cũng đều không lỗ.”
Vừa nghe lời này, đối phương lập tức sáng mắt lên.
Đúng rồi, tại sao tôi lại nghĩ tới nhỉ?
Thật là, làm người quá phúc hậu, thì nhất định không thể so với mấy lão cáo già gian thương kia!
………….
“A Trăn, chờ một chút, có kịch bản cho cậu đọc.”
Vào ngày 5 tháng 1, khi Hứa Trăn đang đọc lại lời thoại của Chu Du, thì Kiều Phong cầm theo một kịch bản mới vội vàng chạy tới và nói: “Hôm qua, đoàn làm phim đến mời cậu để thử vai. Anh đại khái đã xem qua kịch bản này vào buổi sáng, cảm thấy nó khá hay, cậu có thể thử xem.
“Hơn nữa, anh đã nhờ người hỏi qua, nhà tư sản đầu tư cho bộ phim này đã có nền tảng chính thức, “Căn chính miêu hồng”, chúng ta chỉ cần quay phim tốt, còn chuyện tương lai, khẳng định có thể lấy thưởng.”
(@ Căn Hồng Miêu Chính: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh)
Hứa Trăn hỏi: “Là kịch bản có đề tài gì, cổ trang hay là hiện đại?”
Nghe thấy vấn đề này, Kiều Phong do dự một chút rồi nói: “Đều không phải, là kịch niên đại.
“Khoảng thời gian có lẽ là từ cuối triều đại nhà Thanh đến biến cố ngày 18 tháng 9, cậu có để ý khi làm một bộ phim truyền hình niên đại hay không?”
Hứa Trăn tùy tay tiếp nhận kịch bản mà Kiều Phong đưa qua, lắc đầu nói: “Đương nhiên không ngại, chỉ cần kịch hay, thì niên đại nào cũng được?
“Trước đây, em chỉ đóng kịch cổ trang, là vì không có nhà sản xuất nào đến mời em đóng các loại kịch đề tài khác mà thôi.
“Đương nhiên, chủ yếu cũng là do năng lực cá nhân của em có hạn, các loại kịch đề tán khác mới không tán thành em.”
Nói xong, hắn mở bìa mặt kịch bản ra.
Trên trang đầu tiên, một dòng chữ cái lớn, được in đậm, ngay lập tức đập vào mi mắt:
Đi Quan Đông.
Đi Quan Đông?
Nhìn thấy tiêu đề bộ kịch, Hứa Trăn có chút kinh ngạc.
Quan Đông, chính là phía đông của Sơn Hải Quan, thường dùng để chỉ vùng đất rộng lớn và màu mỡ ở phía đông bắc.
Mà “Đi Quan Đông”, đề cập đến một phong trào di cư lớn ở Đồng bằng Trung Nguyên, đặc biệt là ở Sơn Đông, nơi bị ảnh hưởng bởi thảm họa tự nhiên và nhân tạo vào đầu thế kỷ trước.
Chỉ đơn thuần nhìn vào tên của bộ kịch, Hứa Trăn đã cảm thấy bộ phim truyền hình này có lẽ sẽ là một kiệt tác sử thi kể về những sự kiện tiêu biểu trong một giai đoạn lịch sử cụ thể.
Tuy nhiên, kịch bản mà Kiều Phong vừa giao cho hắn không dày lắm, chỉ khoảng ba bốn trăm trang, không bằng kịch bản của một bộ phim truyền hình ngắn 30 tập như "Máu Đào Kiếm" hay "Tuyệt Đại Song Kiêu”.
Chẳng lẽ đây là kịch bản của một nhân vật nào đó?
Nghĩ như vậy, hắn mở "kịch bản" trong tay ra, sững sờ phát hiện nội dung của ba bốn trăm trang này chỉ là phần giới thiệu lý lịch và phần sơ lược của câu chuyện, mà nội dung chính văn thì một chữ cũng không có.
Hứa Trăn: “……”
Thật đúng là “Sử thi” a, chỉ với bối cảnh giới thiệu đã dài như vậy! ?
Hứa Trăn ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Phong, hỏi: “Kiều ca, kịch bản bọn họ không gửi đến đây sao?”
Kiều Phong nói: “Không gửi, nói là kịch bản quá dài, có gửi cũng không có thời gian xem, cho nên chúng ta cứ nhìn qua bối cảnh rồi chuẩn bị sẵn sàng là được.
“Đến lúc đó bọn họ sẽ xuất ra một cảnh ngay tại hiện trường.”
Hứa Trăn hỏi: “Đoàn phim mời em thử vai nhân vật nào vậy?”
Kiều Phong chỉ chỉ vào một vị trí trong kịch bản, nói: “Con trai thứ hai của Lão Chu, Chu Truyền Võ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận