Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 674: Cải Trang Vi Hành

Cùng khoảng thời gian, ban tổ chức giải Ngọc Lan lại đang cảm thấy khó xử khi đối mặt với 10 bộ tác phẩm trong danh sách bình chọn.
Nếu nói, chu kỳ bình thẩm trước đó là “Đại niên” của giới phim truyền hình Hoa Ngữ, nơi các loại giải thưởng thần tiên đánh nhau thì năm nay tương đối là một “Năm nhỏ”.
Một mặt, đó là bởi vì sẽ có một khoảng thời gian suy yếu sau khi bùng phát; mặt khác, bởi vì, vào mùa hè năm ngoái, bộ phim "Sấm Quan Đông" xuất thế ngang trời, nghiền nát toàn bộ kỳ phát sóng mùa hè với một lợi thế tuyệt đối, dẫn đến dữ liệu phim truyền hình khác trong cùng khoảng thời gian vô cùng kém.
Thậm chí, một số bộ phim truyền hình còn không vượt qua được vòng kiểm tra dữ liệu đầu tiên do ratings quá thấp.
Tạo nghiệt a……
Nhìn danh sách tác phẩm lọt vào tay, ban tổ chức chỉ cảm thấy vò đầu bứt tai.
Chủ tịch hội đồng giám khảo của đơn vị phim truyền hình giải Ngọc Lan năm nay là Trịnh Quốc Hoành, một đạo diễn lão thành đã bước qua tuổi lục tuần.
Vào chiều ngày 20, Trịnh đạo đang ngồi trên tuyến 22 của tàu điện ngầm ở Ma Đô, dùng di động xem lại mười tác phẩm ửng cử, bộ đầu tiên: Điệp chiến kịch “Săn Ảnh” của hai diễn viên Từ Hạo Vũ và Lâm Gia.
Sở dĩ Trịnh Quốc Hoành lựa chọn xem bộ này trước, cũng không phải vì nguyên nhân đặc biệt nào mà chủ yếu là do bản thân ông đã lập nghiệp bằng việc quay các bộ phim đề tài điệp chiến, cho nên tương đối có cảm tình với thể loại này.
Xem một hồi, ông cảm thấy nội dung của bộ phim này khá tốt, cốt truyện chặt chẽ, biểu hiện của một số vai phụ cũng rất đánh giá thưởng thức, nhưng về phần nam chính…nói thế nào đây…
Động như động kinh, tĩnh thì giống như si ngốc.
Trịnh Quốc Hoành ngồi ở trong tàu điện ngầm, nắm di động, chau mày.
Rốt cuộc bộ phim này đã làm như thế nào để có thể lọt qua vòng hai vậy? ?
“Đinh!”
"Thưa quý vị, tàu sắp vào ga. Ga đến phía trước là: trạm phim trường Tùng Giang, cửa mở nằm ở bên trái…”
Trịnh đạo ngẩng đầu lên, lúc nghe được nội dung trên loa thông báo thì cất điện thoại, chuẩn bị xuống tàu.
Chuyến này của Trịnh Quốc Hoành là “Cải trang vi hành”.
Nam chính Hoàng Chí Tín của tác phẩm lọt vào danh sách ứng cử “Không Sơn Mộ Vũ” đang quay phim ở phim trường Tùng Giang. Trước đó, đoàn phim của gã đã trằn trọc mãi mới tìm được Trịnh Quốc Hoành, muốn khơi thông một chút quan hệ.
Tuy lão Trịnh vô cùng khinh thường loại hành vi như vậy, nhưng ông thực sự muốn tận mắt chứng kiến kỹ năng diễn xuất của nam diễn viên này, đến tột cùng như thế nào.
Bởi vì, trong số các tác phẩm lọt vào danh sách, chỉ có Hoàng Chí Tín đến từ Hương Giang.
Căn cứ vào nguyên tắc lưỡng ngạn tam địa hài hòa hữu hảo, giải Ngọc Lan tám chính phần mười sẽ cho gã một phần đề cử.
Tuy nhiên, Hoàng Chí Tín đã sử dụng lồng tiếng trong "Không Sơn Mộ Vũ" và bộ phim không thể phản ánh chính xác kỹ năng diễn xuất thực sự của gã.
Dù chỉ là đề cử nhưng Trịnh Quốc Hoành vẫn cảm thấy mình phải nghiêm túc và có trách nhiệm nhất có thể.
……
Sau khi xuống tàu điện ngầm Trịnh Quốc Hoành quen cửa quen nẻo mà tìm được một nhân viên phụ trách của phim trường, lấy được “Thẻ diễn viên” treo ở trên cổ, sau đó chắp tay sau lưng, thong thả đi vào phim trường.
Phim trường Tùng Giang chủ yếu dùng để quay phim điệp chiến, nơi này đối với ông quả thật còn thoải mái hơn sân sau nhà mình.
“Gần đây có đoàn phim nào quay phim ở đây?” Trịnh Quốc Hoành hỏi.
Thái độ của nhân viên vô cùng ân cần, đáp: “Ai u, rất nhiều.”
“Kể từ khi “Săn Ảnh” phát hỏa vào năm ngoài thì mọi người đều đua nhau sử dụng soái ca mỹ nữ đến quay phim chiến kịch và thể loại này bỗng nhiên nổi lên rầm rộ.”
“Ví dụ như “Tường Vi Đỏ” của Hoàng Chí Tín, “Khói Báo Động” của Tần Thiếu Trạch, “Khói Thuốc Súng” của Đường Dật…”
Nói đến đây, nhân viên bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hắn a một tiếng, nói: “Nga, còn có “Phong Tranh” của Liễu Vĩnh Thanh.”
Trịnh Quốc Hoành vừa nghe lời này, liền nhướng mày, nói: “U, lão Liễu quay phim mới sao?”
n, có rảnh thì thuận tiện đi tới bên đó nhìn xem.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh liền đến khu vực quay phim của đoàn “Tường Vi Đỏ”.
Trịnh Quốc Hoành đi theo nhân viên ngồi xổm hơn nửa tiếng ở ngoài sân, cuối cùng cũng chờ được Hoàng Chí Tín lên sân khấu.
Gã mang theo xiềng xích, hóa trang dáng vẻ chật vật và bị kéo đi khắp các đường phố.
Chỉ thấy gã cúi đầu, thần sắc tối tăm, bước đi loạng choạng, khập khiễng nhưng trong lòng có chút hoang vắng.
Hai mắt Trịnh Quốc Hoành sáng ngời, đứng dậy, vừa định phải quan sát kỹ hơn thì thấy Hoàng Chí Tín quay chưa đến năm phút đã có thế thân lên thay gã.
Trịnh Quốc Hoành thấy thế, không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Mới như vậy đã muốn dùng thế thân?
Không có nguy hiểm gì, cũng không có cảnh buộc diễn viên và thế thân phải hợp tác để năng cao hiệu suất, chẳng lẽ chỉ đơn giản là muốn nghỉ ngơi?
Nếu Trịnh Quốc Hoành đã tới thì ông vẫn muốn nhẫn nại, tiếp tục ngồi ở ngoài sân, chờ xem cảnh tiếp theo của đối phương.
Tuy nhiên, cảnh tiếp theo là chém đầu trên phim trường…
Quả nhiên Hoàng Chí Tín chỉ quay chính mặt, còn toàn bộ những cảnh khác thì đều dùng thế thân.
Trịnh Quốc Hoành đứng ở ngoài sân hơn một giờ, nhưng chỉ thấy được những cảnh quay tầm thường, thật sự là chịu không nổi.
Ông duỗi tay lau mồ hôi trên trán, cau mày nói chuyện với nhân viên trường quay: “Không xem nữa, hôm nay chỉ nhìn nhiêu đây thôi.”
“Đoàn phim của lão Liễu gọi là gì nhỉ, “Phong Tranh” ?”
“Được rồi, tôi sẽ qua bên đó nhìn thử xem!”
Rời khỏi khu vực quay phim của “Tường Vi Đỏ”, Trịnh Quốc Hoành rẽ trái rẽ phải theo sự chỉ dẫn của nhân viên, rất nhanh liền đến chỗ đoàn phim “Phong Tranh”.
Hai đoàn phim gần nhau đến mức, ông ngửa đầu lên nhìn tay bắn tỉa trên nóc nhà bên phía đoàn phim “Phong Tranh” và sợ rằng viên đạn sẽ bắn trúng Hoàng Chí Tín ở đoàn phim cách vách.
Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng, “Ngắm bắn” cũng chỉ là bày ra tư thế mà thôi.
Bất quá điều làm Trịnh Quốc Hoành kinh ngạc chính là: Loại chuyện ngắm bắn này không phải trọng điểm là đối tượng muốn giết sao?
Nhưng tại sao đoàn phim lại phải dùng ba góc quay để tập trung vào tên bắn tỉa?
“Tay súng bắn tỉa này là nhân vật quan trọng sao?” Trịnh đạo hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận