Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 886: Là Hắn! !

Phóng viên nhiệt tình nói: "Tôi nhớ rồi, anh cũng tham gia bộ phim truyền hình võ hiệp « Bích Huyết Kiếm » đúng không?"
Dương Nhất Phàm cười khẽ nói: "Tôi chỉ đóng một vai diễn nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, cám ơn anh còn nhớ."
Phóng viên cười nói: "Ồ, vai diễn không nhỏ đâu, tôi rất thích cách diễn xuất tuyệt vời của anh trong « Bích Huyết Kiếm »!"
"Khi xem đến đoạn tại thọ yến ở Ôn gia, Hạ Tuyết Di mở thọ lễ ra, lộ ra đầu của Ôn lão lục, tôi bị vẻ mặt gớm ghiếc máu me, biểu cảm dữ tợn chết không nhắm mắt đó làm sợ chết khiếp!"
"Không nghĩ tới, 'Ôn lão lục' ở ngoài đời lại là một anh chàng đẹp trai tỏa nắng như vậy!”
"Diễn viên hi sinh vì vai diễn, thật sự khiến người khác vô cùng khâm phục!"
Dương Nhất Phàm: "... Cám ơn, cám ơn vì đã khích lệ, anh cũng rất đẹp trai."
Hiếm khi phóng viên bắt gặp "người nổi tiếng" trong đám đông, dù không biết tên người này nhưng vẫn trò chuyện vui vẻ với anh ta rất lâu.
"Hứa Trăn đến từ Phong Cốc, là đồng hương của chúng tôi, người dân ở đây rất thích xem phim truyền hình của cậu ta."
Phóng viên cười nói: "Nước ở Phong cốc của chúng tôi nuôi sống con người."
"Lũng thượng tiểu Giang nam, khí hậu dễ chịu, nước suối trong vắt, người nơi này da dẻ bình thường trắng trẻo, được xưng là 'búp bê trắng nõn'."
Vừa nói vừa quyến rũ vuốt tóc mái của mình, cười đắc ý nói: "Dáng vẻ của Hứa Trăn rất điển hình ở nơi này."
"Khi tôi học đại học ở bên ngoài, một số bạn học còn nói tôi trông hơi giống Hứa Trăn đấy, haha."
Nghe vậy, Dương Nhất Phàm lặng lẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn đối phương, nhưng không nói gì.
Một anh chàng da trắng, đáng tiếc mặt hơi to...
So với Hứa Trăn, ngoại hình của anh còn kém tối thiểu gấp trăm lần so với tôi.
"Đúng rồi, anh chắc là có quen biết với Hứa Trăn đúng không?" Phóng viên hỏi nói, "Dù sao anh cũng đã từng hợp tác với cậu ta trong phim « Sấm Quan Đông » và « Bích Huyết Kiếm » mà."
Vài người hành hương xếp hàng lấy cháo xung quanh nghe thấy chủ đề này cũng thích thú, quan sát Dương Nhất Phàm hồi lâu, mồm năm miệng mười tán dương: “A, cái cậu này là diễn viên à?”
"Đã từng diễn với Hứa Trăn sao?"
"Lợi hại, lợi hại, thất lễ, thất lễ."
Dương Nhất Phàm cười xấu hổ, khoát tay nói: "Không không không, coi trọng tôi quá rồi."
"Hứa Trăn là đại minh tinh, tôi chỉ đóng vai phụ trong cùng đoàn làm phim, nhiều lắm thì tôi cũng chỉ xin chữ ký thôi, tôi nào dám kết bạn với cậu ấy."
Nhìn vẻ mặt tán thưởng của những người xung quanh, lắng nghe bọn họ thảo luận, Dương Nhất Phàm cảm thấy hơi chua xót.
Trên thực tế, hắn đã hợp tác với Hứa Trăn không chỉ hai lần, nhưng những người này không quan tâm đến chuyện đó.
Trong ngành đồn đại khắp nơi, nói Hứa Trăn là thiên tài chọn kịch bản, sở dĩ có được như ngày hôm nay đều là nhờ kỹ năng chọn các kịch bản mang tính thách thức.
Đối với quan điểm này, Dương Nhất Phàm rất muốn đập bàn bác bỏ.
Lão tử cũng rất biết chọn kịch bản cơ mà!
Hơn nữa rất nhiều lần bọn họ chọn cùng một kịch bản!
Trong phim « Tuyệt Đại Song Kiêu », cậu ta đóng vai Hoa Vô Khuyết, tôi đóng vai một trong mấy con khỉ bên trong "Thập Nhị Hành Tinh";
Trong phim « Bích Huyết Kiếm », cậu ta đóng vai Hạ Tuyết Nghi, tôi đóng vai Ôn lão lục bị Hạ Tuyết Nghi xé thành tám mảnh;
Trong phim « Sấm Quan Đông », cậu ta đóng vai Chu Truyền Võ, tôi đóng vai cái thổ phỉ bị Chu Truyền Võ khóa vai quật ngã xuống đất;
Trong phim « Tam Quốc », cậu ta đóng vai thứ sử Giang Đông Chu Du, tôi đóng vai Phan Phượng, tướng quân bị Hoa Hùng "hâm rượu trảm Hoa Hùng" đâm chết...
Mẹ nó chứ!
Nghĩ tới đó chỉ muốn rơi nước mắt!
Có phải chỉ vì cậu ta chọn kịch bản hay hay không? Người ta không chỉ biết chọn kịch bản, mà còn đẹp trai, diễn xuất tốt, tài nguyên tốt, nhân phẩm tốt, chỗ nào cũng tốt!
Trở thành một diễn viên hàng đầu sao có thể dễ dàng như vậy chứ!
Năm ngoái, đoàn làm phim « Trí Thủ Uy Hổ Sơn » công khai tuyển chọn diễn viên, Dương Nhất Phàm đã chuẩn bị rất kĩ trong thời gian dài, kết quả là mẹ nó thậm chí đạo diễn trông ra sao anh ta còn không biết.
Hứa Trăn trẻ tuổi đã có thể đóng vai Dương Tử Vinh, nhưng lão tử đã phấn đấu hơn tám năm, chỉ được diễn vai thổ phỉ mà thôi, không cho cơ hội nào khác!
Trong lúc tán gẫu, Dương Nhất Phàm đã đi tới trước lều.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn nhận một bát cháo loãng miễn phí, nhưng bây giờ trong lòng hắn tràn đầy đau buồn và phẫn nộ, hắn móc mạnh từ trong túi ra 15 tệ, hét lớn với nhà sư bán cơm trong lều: "Cho tôi 3 phần cơm chay!"
"Nhà sư" tóc ngắn mặc áo bào xám liếc anh ta một cái, bình tĩnh kéo khẩu trang lên, lấy 5 tệ trong tay hắn, thấp giọng nói: "Thí chủ, 5 tệ là đủ rồi, trả một phần tiền là được."
Dương Nhất Phàm nghe vậy, chỉ cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.
Nhìn kỹ lại thì hắn bắt gặp một đôi mắt vừa sâu vừa trong.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Nhất Phàm sửng sốt.
Ế... người này...
Sao giống cái người quật ngã mình, xé mình thành tám mảnh thế? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận