Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 930: Một Người Đóng Hai Vai

Liễu Vĩnh Thanh dùng thần sắc trịnh trọng nói: "Nhưng Hứa Trăn hết lần này tới lần khác vẫn đồng ý tới."
"Hôm đó tôi có xem một ít bình luận trên mạng, cũng có người xoi mói, cho rằng biểu hiện của Hứa Trăn trong "Phong Tranh" không tốt như đồn thổi."
"Nhưng tôi phải nói với mọi người, trạng thái quay phim của cậu ấy lúc ở đoàn phim của tôi, trên cơ bản là mở to mắt từ sáng mãi cho đến hơn chín giờ tối, quay phim không ngừng, hơn 95% phân cảnh đều là một lần qua, đến cả thời gian diễn tập cũng không có, cơ hồ đều là ngẫu hứng biểu diễn."
"Tôi cũng phải thừa nhận đến cả tôi cũng làm không được."
"..."
Liễu Vĩnh Thanh đứng trên sân khấu "Lắng nghe giọng nói" khen Tiểu Hứa nhà mình từ đầu đến chân không sót một chỗ nào, không tiếc rẻ nước miếng mà khen.
Hắn ta cảm kích Hứa Trăn lúc trước tới cứu tràng, còn cảm tạ hắn hi sinh ngày nghỉ Tết đến giúp đoàn phim tham gia tiết mục.
Những thứ khác hắn ta có thể làm không được, nhưng thái độ tối thiểu cần đầy đủ đoan chính.
Người chủ trì lúc này cũng biến thành trợ công, nói với Liễu Vĩnh Thanh: "Liễu đạo, vậy sao anh còn không mang Hứa Trăn tới tham gia "Lắng nghe giọng nói" với chúng ta luôn?"
Liễu Vĩnh Thanh cố ý nhíu mày, nhìn quan khán đài mà dò hỏi: "Mọi người có muốn cậu ấy cũng tham gia chương trình không?"
Người xem lập tức nhiệt liệt kêu lên: "Muốn!"
"Ha ha ha," Liễu Vĩnh Thanh cười nói, "Vậy lát sau tôi sẽ nhắn cậu ta, bảo ban tổ chức "Lắng nghe giọng nói" muốn cậu cũng tới tham gia."
Mấy người thuận miệng nói chuyện phiếm thêm vài câu, Liễu Vĩnh Thanh liền tạm thời đi xuống sân khấu, về lại khu nghỉ ngơi chuyên biệt.
...
Vòng thứ nhất đến tận đây là kết thúc, trừ Liễu Vĩnh Thanh, ba vị khách quý khác sẽ đi tiếp vào vòng so đấu thứ hai.
Sau một hồi rút thăm, vòng thi lần này do Mai Tương ra trận đầu tiên, Lý Minh Viễn xếp thứ hai, Hứa Trăn là người cuối cùng lên sân khấu.
Vòng thứ nhất cầm vé hạng chót, Hứa Trăn lúc này đang tập trung tinh lực, tính toán cần phát huy thế nào trong vòng thứ hai để có thể xoay trở tình thế, đừng lại bị lộ một nhãn hiệu nữa.
Mà cùng lúc đó, Lý Minh Viễn cũng ôm ý tưởng giống hắn.
Vòng trước gã ta bắt chước chiêu của Hứa Trăn nhưng vẫn thua Hứa Trăn, tự biến bản thân thành người trong suốt.
Vòng thứ hai, ma lực giọng nói, gã tính một người đóng hai vai, lần này nhất định phải làm cho mọi người thấy thực lực chân thực của mình!
Nhưng ngay lúc Mai Tương lên đài xong, sắp đến phiên gã, Lý Minh Viễn lại vì quá căng thẳng mà cảm thấy khó chịu ở dạ dày, muốn đi toilet.
"Đạo diễn, thật là ngại quá..."
Gã thông qua tai nghe liên lạc với đạo diễn trong hậu trường, cực kỳ ngượng ngùng mà nói: "Tôi có thể đi toilet một lát không? Một hồi liền trở về!"
Đạo diễn cũng vì đang liên lạc gián tiếp mà miễn cưỡng đồng ý: "Được, cậu đi đi, một hồi để Tiểu Hứa lên trước."
Cũng hết cách rồi, con người có ba nhu cầu, ai cũng đều nói muốn đi toilet, đâu thể không cho người ta đi.
Lý Minh Viễn vội vã cáo từ rời đi, đúng là có chút xấu hổ.
Mặc dù không hề nguyên ý, nhưng cứ như vậy mà tự ép mình trở thành người cuối cùng lên sân khấu thì đúng là có chút chiếm tiện nghi.
Vì khi người xem bỏ phiếu sẽ có xu hướng ấn tượng sâu nhất đối với phần biểu diễn của người cuối cùng, nếu như đủ xuất sắc, khẳng định sẽ có ưu thế nhất định.
Trừ phi là xuất hiện tình huống gì đó khác, nhưng Hứa Trăn sao có thể lại làm ra một màn biểu diễn kinh điển được chứ.
Thú thật, cái trò giả giọng nói này, lần đầu tiên nghe thì ấn tượng thật, nhưng nghe đến lần thứ hai, hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều so với lần đầu.
...
Lý Minh Viễn nghĩ như thế nào, làm sao Hứa Trăn biết được.
Hắn lúc này đang đặt toàn bộ tinh lực trên người lão sư Mai Tương.
Vì Mai lão sư chọn một đoạn cắt trong phim hoạt hình u Mĩ cho vòng thi lần này, một người đảm đương hai vai, hiệu quả nói rõ kinh nghiệm.
Có Mai lão sư thị phạm trước mắt, Hứa Trăn vừa cảm thấy áp lực, lại cảm thấy hưng phấn.
—— vì vòng hắn cũng lựa chọn phối âm cho nhiều nhân vật cùng một lúc.
Chỉ có điều, hắn không chọn hai vai, mà là tám vai.
Bên trong toilet bên ngoài đại sảnh ghi hình, Lý Minh Viễn đang ngồi bệ xí lấy từ túi áo ra một chiếc điện thoại di động, phát tin tức cho trợ lí nhà mình.
"Lão sư Mai Tương phối âm cho cái gì? Phát huy thế nào?"
Gã biết, trợ lý nhà mình lúc này đang ngồi trong đại sảnh ghi hình xem biểu diễn, đóng vai thị giác người xem thay gã xem phản ứng khán giả.
Vừa rồi ngồi trong phòng thu âm gã ngại móc điện thoại, lúc này ngược lại không quan trọng, dù sao cũng không ai thấy được.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại "ong ong" lên hai tiếng.
Lý Minh Viễn vừa lấy ra đã thấy trợ lý trả lời: "Lão đại, vạn hạnh nha!"
"Mai lão sư thế mà có cùng ý nghĩ giống chúng ta, cũng là một người đóng hai vai!"
Trợ lý nhắn thêm mấy dòng: "Hơn nữa, cô ấy phối âm cho hai nhân vật bé trai và bà lão, hoán đổi hai loại giọng nói một cách không hề có khe hở, tôi nghe mà choáng váng!"
"So sánh với vòng một, cô ấy còn phát huy tốt hơn!"
"Này nếu ra sân sau cô ta là chẳng thể thoát được cái chết tức tưởi!"
"Còn tốt lão đại anh chọn chui nhà xí, quả thực quá cơ trí!"
Lý Minh Viễn: "..."
Cái gì gọi chui nhà xí...
Ngươi có ý bảo ta cố ý trốn việc khó sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận