Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 839: Muốn Áp Diễn Hứa Trăn

Trong lúc đó, chế giễu Từ Hạo Vũ biến thành chân lí tuyệt đối, mỗi người đều muốn giẫm lên hai cước.
Không có cách nào, nam diễn viên này không biết diễn xuất, lại có rất nhiều tác phẩm, mỗi năm đều cho ra đời nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình bắt mắt, vô số khán giả bị ngược đãi nên có rất nhiều người bất bình, tất nhiên lúc này nhất định phải nhân cơ hội mắng cậu ta hai câu mới được.
Cũng có vài người đã xem « Thập Nguyệt Vi Thành » nói hai câu lý lẽ cho cậu ta:
"Cảm thấy người ta đang nói nhảm thì có thể xem « Thập Nguyệt Vi Thành » thử đi."
"Có sao nói vậy, biểu hiện của Từ Hạo Vũ trong phim này thật sự vẫn được, tôi cảm giác cậu ấy đã tìm được con đường diễn xuất chính xác thuộc về mình: Đóng vai tên ngốc."
"Không phải giễu cợt, tôi nói thật đấy."
"Từ Hạo Vũ đóng vai tên ngốc rất hay, cậu ấy rất đáng yêu, cậu ấy có thể cân nhắc phát triển theo hướng này nhiều hơn trong tương lai."
Nói xong, người này còn đính kèm một liên kết mở một video ngắn, khuyên mọi người vào xem.
Mấy phút đồng hồ sau, rất nhanh có dân mạng trả lời câu bình luận này, nói: "Xem rồi, cảm thấy Hứa Trăndiễn rất tốt trong « Thập Nguyệt Vi Thành »."
"Hứa Trăn diễn thật tốt + 1"
"Người già không biết người nổi tiếng, 'Từ Hạo Vũ' mà mấy người đang nói là người nào? Tôi cảm thấy người mà đóng vai đứa trẻ Lý Sùng Quang diễn rất hay."
"..."
...
Sau vài giờ, Từ Hạo Vũ vinh dự trở thành ứng cử viên "hot" nhất giải Kim Kê.
Mặc dù có những cuộc thảo luận lẻ tẻ về đề cử phim đầu tiên của Hứa Trăn và chiếc cúp đề cử Kim Kê thứ tư của Trần Chính Hào, nhưng những cuộc thảo luận bình thường làm sao có thể sôi nổi như mấy vụ mắng mỏ?
Nhưng đương nhiên, nhiệt độ này Hứa Trăn cũng không muốn.
Ngày 16 tháng 8 cùng ngày, Lang Gia Các vốn phải vội vã cuống cuồng thì khắp nơi đều tràn đầy không khí vui mừng, liền cơm hộp của tổ kịch « Chiến Trường Sa » đều cao cấp hơn so với bình thường.
Phó tổng của họ đã đạt được vinh dự rất cao trong lĩnh vực điện ảnh, mọi người đều cảm thấy vinh dự theo.
Nữ chính Lâm Gia của « Chiến Trường Sa » đương nhiên cũng cảm thấy cao hứng thay Hứa Trăn.
Nhưng mà trong lòng cô lại ẩn ẩn có chút khổ sở.
Bởi vì, sau một tháng quay phim như đối thủ, Lâm Gia rõ ràng cảm giác được, kỹ thuật diễn của Hứa Trăn đã không cùng cấp bậc với mình nữa.
Cô xem Hứa Trăn diễn, có thể cảm nhận rõ ràng một nhân vật sống động đang nhảy múa trước mắt.
Đối phương dù là lý giải về nhân vật, hay là kiểm soát cảm xúc đều thành thạo điêu luyện, vô cùng tự nhiên.
Không như mình, khóc là khóc, cười là cười, cứng đơ cứng ngắc.
Cô biết ơn Hứa Trăn đã dạy cô diễn xuất và cách thiết lập nhân vật, nhưng cô cũng cảm thấy mình không thể diễn tốt trong tất cả cảnh quay, điều này thật xấu hổ.
Lâm Gia vẫn hi vọng mình có thể tự cố gắng, theo kịp bước chân của Hứa Trăn, mà không phải làm một người vướng víu chỉ biết nhờ đối phương chỉ dạy.
—— Cố lên Gia Gia! Cô là sư tỷ cơ mà!
Nhiều hơn vài năm kinh nghiệm sao có thể cho thỏ ăn như vậy được! !
Lúc này, cách cô không xa, biên kịch Tằng Dĩnh của « Chiến Trường Sa » nhìn bộ dáng ủ rũ của cô, lặng lẽ đi tới.
Tằng Dĩnh tốt nghiệp chuyên ngành Kinh kịch Trung Quốc, quen biết Lâm Gia khi còn là sinh viên.
Bộ phim chiến tranh gián điệp « Liệp Ảnh » do Lâm Gia đóng vai chính do Tằng Dĩnh viết kịch bản, họ đã hợp tác nhiều lần, cả hai đã là bạn tốt của nhau.
Tằng Dĩnh kéo ghế qua, ngồi bên cạnh Lâm Gia, khẽ nói: "Sao vậy Gia Gia, hình như có chuyện không vui đúng không?"
Lâm Gia ngẩng đầu, nhìn thấy là cô ấy, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Không có gì đâu A Dĩnh tỷ, vui mà."
Nói rồi cô nhịn không được thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Em chỉ cảm thấy mình vô dụng quá, có diễn thôi mà cũng diễn không tốt, do em nên mới NG..."
Tằng Dĩnh an ủi: "Không có gì tệ cả, kỳ thật đã rất tốt rồi."
"Chủ yếu là A Trăn yêu cầu tương đối cao với em, muốn mượn cơ hội này chỉ bảo em."
"Thị đế cầm tay dạy bảo, khó có được đó?"
Nói rồi cô hất cằm ra hiệu bên cạnh, nói: "Em xem bên kia kìa, Tự Phí Khắc trả tiền để học, A Trăn còn không thèm để ý cậu ta."
Lâm Gia theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy người đóng vai anh rể Tần Thiếu Trạch trong phim lúc này vừa ăn cơm, vừa rướn cổ đọc lời thoại với Hứa Trăn.
Hứa Trăn thì cúi đầu, lay mớ rau trong hộp cơm, mặt không cảm xúc máy móc đọc thoại.
Hai người một người cuồng nhiệt, một người bình tĩnh, cảnh tượng trông rất buồn cười.
Lâm Gia thấy thế, nhịn không được bật cười.
Con ngươi biên kịch Tằng Dĩnh đảo quanh, bỗng nhiên lấy laptop mình ra, giảo hoạt cười nói: "Ai, Gia Gia, em muốn áp diễn với Hứa Trăn một lát không?"
Lâm Gia ngượng ngùng khẽ cười, nói: "Tỷ, em cũng phải có bản lãnh đó mới được."
Tằng Dĩnh vừa gõ chữ trên laptop, vừa nói: "Ai nha, chuyện như áp diễn, cũng phải xem diễn cái gì."
"Mọi người đều có điểm mạnh và điểm yếu của họ, nếu em gặp được yếu tố bắc cầu phù hợp với em, cũng có thể sẽ diễn hay hơn Hứa Trăn luôn ấy chứ."
Lâm Gia đưa tay nâng cằm, buồn bực nói: "Tỷ, em giỏi võ thuật, giỏi diễn cảnh khóc và giỏi nhớ lời thoại, ba điểm này, A Trăn đều giỏi hơn em."
Tằng Dĩnh không để ý cô nữa, vẫn đang "lạch cạch" gõ phím.
Bạn cần đăng nhập để bình luận