Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 489: Ta Chọn Ngươi

Tiểu truyện được viết theo ngôi thứ nhất sẽ mang lại cảm giác nhập vai mạnh mẽ, hơn nữa trong đoạn thời gian gần đây, hắn liên tiếp tham gia phim điện ảnh “Dương Gia Tướng” và phân đoạn “Thảm án Mai Lĩnh” trong “Lang Gia Bảng”, khiến cho Mai Trường Tô trở thành một phần ký ức của hắn.
Phẫn nộ khi bị chiến hữu phản bội, nỗi tuyệt vọng vì không thể xoay chuyển trời đấy, bất lực nhìn huynh đệ đồng đội chết thảm ở ngay trước mắt, lửa cháy bốc lên nồng nặc mùi khét lẹt bên trong sơn cốc…
Tất cả những cảnh tượng này đều giống như xảy ra trong đời thật.
Mỗi khi tâm niệm đến chuyện này, Hứa Trăn sẽ cảm nhận được sự đau đớn chân thật nhất.
Mà trước mắt, hắn là một tên ác ma trở về từ địa ngục.
“Mười một tuổi, trở thành tội nô của Dịch U đình…”
Hứa Trăn đóng vai Mai Trường Tô chậm rãi đưa ánh mắt lên, hai mắt bình tĩnh và sâu thẳm như vực sâu, khiến người nhìn không thể thấy được điểm cuối: “Phụ thân của hắn là ai?”
Tống Úc bắt gặp ánh mắt này, chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, bắp thịt trên mặt không tự chủ được mà cứng đờ.
“Ngươi đến tột cùng là người phương nào?” Tống Úc đóng vai Tĩnh Vương sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sắc bén như đao.
Mai Trường Tô nhìn ánh mắt lạnh lẽo của gã, phảng phất như gã có thể bạo phát giết người trong khoảnh khắc tiếp theo. Hắn nhẹ nhàng dựa người vào sau ghế, khóe miệng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Điện hạ không phải sớm biết rằng ta là ai sao?” Hắn nâng chung trà trong tay, nhợt nhạt nhấp một ngụm, mỉm cười nói, “Kỳ lân tài tử, biết chinh phục thiên hạ.”
"Ngay cả Tĩnh Vương điện hạ cũng có thể biết Đình Sinh ở Dịch U đình, vậy tại sao ta lại không biết?”
Những gì hắn nói hoàn toàn không phải là một lời giải thích.
Nghe được hắn nói như vậy, biểu tình của Tĩnh Vương không chỉ không thả lỏng, mà ngược lại càng thêm vài phần cẩn thận cùng kiêng kị.
“Nói như thế……” Gã nhìn về phía Mai Trường Tô, cau mày, nói, “Ngươi đang cố tình thu thập bí ẩn về chuyện này như một lợi thể để tham gia đoạt đích?”
Mai Trường Tô vẫn duy trì nụ cười vân đạm phong khinh, nói: “Điện hạ có thể lý giải như vậy.”
Ngay khi những lời này được nói ra, trong mắt Tĩnh Vương hiện lên một tia căm ghét cùng ghét bỏ, gã dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi định chọn thái tử hay là Dự Vương?”
Mai Trường Tô không có lập tức đáp lại.
Hắn nhẹ nhàng đem chung trà đặt xuống bàn bên cạnh giường, nhìn vẻ mặt đen thui của Tĩnh Vương, chỉnh lại dánh ngồi đoan chính.
“Ta chọn ngươi,” Mai Trường Tô thu liễm ý cười trên mặt, nghiêm mặt nói, “Tĩnh Vương điện hạ.”
Trong phút chốc, không khí khẩn trương trong thư phòng bỗng nhiên an tĩnh xuống.
Đồng tử của Tĩnh Vương co rụt lại, vẻ căm ghét trên mặt lập tức đóng băng trong mắt.
“Ô ô ô……”
Bên sân, các Fans đang vây xem liền vội vàng bưng kín miệng, trừng đôi mặt thật lớn nhìn về tình huống trong sân, kích động đến tay chân quơ loạn.
Trước máy theo dõi, Sở Kiêu Hùng cũng nhịn không được mà nhướng mày, bàn tay nắm chặt trong tiềm thức.
Tiết tấu này….
Hoàn mỹ!
Một đoạn đối thoại dài dòng được hai diễn viên từ từ kể ra, nhưng lại mang theo diễn biến căng thẳng đầy kịch tính của những thăng trầm.
Đặc biệt là Hứa Trăn, tiếu tấu của cảnh quay đều được hắn điều khiển, mỗi một chuyển biến cảm xúc đều được dẫm vào điểm thỏa đáng nhất, chuẩn xác đến không thể bắt bẻ!
Đây chân chính là ý nghĩa của việc làm chủ cảm xúc!
Trong phim trường, Tống Úc đóng vai Tĩnh Vương cũng không hề làm cho mọi người thất vọng.
Sau khi Mai Trường Tô nói câu “Ta chọn ngươi” thì Tĩnh Vương lập tức sững sờ, hồi lâu không thể mở miệng nói chuyện.
Thời gian một giây một giây trôi qua, cảm xúc nôn nóng đã đạt tới đỉnh điểm, gã bỗng nhiên tự giễu cười, nói: “Chọn ta?”
Gã quay mặt qua chỗ khác, trong mắt mang theo nửa phần chua xót, cười nhạo nói: “Ngươi chẳng lẽ chưa tìm hiểu tình huống của ta sao?”
Mai Trường Tô gom lại ống tay áo, không nhanh không chậm nói: “Đương nhiên tra quá, kỳ lân sao có thể mù quáng chọn chủ.”
“Mẫu thân xuất thân nhà nghèo, chính phi qua đời nhiều năm, cũng không có họ hàng thân thích.”
“31 tuổi chưa phong thân vương, đến nay vẫn là quận vương;”
“Hàng năm bên ngoài chinh chiến, không có nửa điểm nhân mạch trong ba tỉnh và lục bộ của triều đình…”
Vừa nói, hắn nhịn không được nở nụ cười, ngữ khí thoải mái: “Con bài này của điện hạ, thật sự là ghê gớm.”
Nghe hắn nói xong lời này, sắc mặt của Tĩnh Vương lại lần nữa âm trầm cuống, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Vậy tại sao ngươi còn muốn chọn ta?”
Mai Trường Tô nhìn hắn, rũ con ngươi xuống, thản nhiên nói: "Những chuyện càng chắc chắn càng vô nghĩa."
“Thái Tử cùng Dự Vương, ai kế thừa đại thống đều không kỳ quái.”
“Nếu ta đến cậy nhờ bọn họ, vậy thì sao có thể thể hiện được tài năng của kỳ lân? Về sau khi họ được đế vị thì làm sao có thể nể trọng ta?”
Nghe những lời này, Tĩnh Vương nhíu mày, dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn Mai Trường Tô, giống như đang nhìn một kẻ điên.
Mai Trường Tô không để ý tới vẻ khinh thường của hắn, biểu tình trên mặt vẫn đạm nhiên, nói: “Tĩnh Vương điện hạ……Chẳng lẻ ngươi thật sự không có một chút suy nghĩ gì đối với ngôi vị hoàng đế sao?”
Câu này của hắn rất chậm, bên trong giọng nói khàn khàn mang theo chút hương vị mê hoặc nhân tâm, tựa hồ hắn là một ác ma sa đọa đang câu dẫn người.
Tĩnh Vương nhíu mày càng chặt, ôi mắt buông xuống, sau một lúc lâu không thể trả lời.
Mai Trường Tô nhìn sắc mặt âm trầm của gã, không có tiếp tục ép hỏi.
Một lát sau, hắn ngược lại cười nói: “Điện hạ không cần nóng lòng trả lời.”
“Như vậy đi, ta trước cứu Đình Sinh ra, lấy chuyện này biểu đạt thành ý muốn phụ tá điện hạ, như thế nào?”
Nghe được lời này, khuôn mặt của Tĩnh Vương khẽ ngước lên.
Gã ngẩng đầu, mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Mai Trường Tô, sau đó trầm giọng nói: “Ngươi thật sự có thể làm được?”
Mai Trường Tô nói: “Tận lực thử một lần.”
Câu “Tận thực thử một lần” phát ra từ miệng hắn, trong mắt lại rõ ràng mang theo vẻ chắc chắn.
Thẳng đến giờ phút này, Tĩnh Vương mới chân chính động dung.
Tuy nhiên, ánh mắt của gã đối với Mai Trường Tô tràn đầy cảnh giác, giọng điệu vẫn lạnh như nước, nói: "Vậy thì đợi người thành rồi mới nói tiếp.”
Hai người đơn giản hàn huyên vài câu, Mai Trường Tô liền không chút nào che giấu mà lộ ra biểu tình mỏi mệt, một lần nữa cầm lấy chung trà trên bàn, tỏ vẻ tiễn khách.
Tĩnh Vương cũng không muốn ở lại chỗ này lâu, cho nên lập tức đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận