Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 965: Thiếu Niên Giống Từ Hạo Vũ 2

Hai ba phút sau, bài hát kết thúc, Từ Hạo Vũ cúi người gửi lời cảm ơn tới khán giả bên dưới, sau đó vênh váo tự đắc, nghênh ngang đi vào bên trong cửa hàng.
Đám người xung quanh cũng dần dần tản đi, có người trực tiếp quay người rời khỏi, cũng có người ở lại tìm nhân viên phục vụ gọi một tô mì.
Hứa Trăn đẩy xe lăn vào cửa hàng, lấy di động gửi tin nhắn cho Từ Hạo Vũ nói rõ mình đã đến.
Một lát sau, Từ Hạo Vũ còn chưa thay đồ hóa trang đã vội vội vàng vàng chạy ra, nhìn thấy hắn thì lập tức hưng phấn vẫy vẫy tay với hắn rồi mang theo hắn đi vào sân sau.
"Sư phụ, thầy tới đúng lúc lắm!"
Bên trong sân sau, Từ Hạo Vũ gỡ mặt nạ xuống, mặt mày hớn hở: "Mới vừa rồi thầy có xem em biểu diễn trên sân khấu không?"
Hứa Trăn miễn cưỡng cười cười, nói: "Ừm, có xem."
"Cái này là..."
Hắn quan sát bộ đồ hóa trang trên người Từ Hạo Vũ một lát, nói: "Á, thần điêu đại hiệp?"
Từ Hạo Vũ gật đầu nói: "À, đúng vậy."
"Cửa hàng này của chúng em tên là Tiệm Mỳ Giang Hồ, chính là lấy chủ đề võ hiệp."
"Ngay từ đầu em đề nghị cửa hàng trưởng tổ chức đóng kịch bắt chước nhân vật nổi tiếng, bà ấy vẫn còn rất do dự, kết quả khi thực hiện thử thì được khen ngợi rất lớn!"
"Trong khoảng thời gian này, doanh thu cửa hàng cao hơn chỉ tiêu 20%!"
Lúc nói chuyện, mặt cậu ta đầy thổn thức: "Thời gian gần đây, em cảm giác chính mình dần dần tìm được niềm vui biểu diễn."
"Từ lúc mở buổi hòa nhạc cho tới bây giờ em cũng chưa có được loại cảm giác này."
Hứa Trăn nhìn lên vẻ mặt kiêu ngạo của cậu ta, không nhẫn tâm vạch trần đánh giá của nhóm khán giả, chỉ thăm dò nói: "Bên trong cửa hàng ngoại trừ ngươi, nhân viên khác cũng lên đài biểu diễn sao?"
Từ Hạo Vũ gật đầu nói: "Diễn chứ, nhưng mà thầy biết không, nhân viên bên trong cửa hàng của chúng em..."
Nói tới đây, cậu ta đưa tay chỉ vào huyệt thái dương, nhỏ giọng nói: "Chỗ này có chút vấn đề, hát không tốt lắm."
"Chẳng qua, thỉnh thoảng chúng em cũng mời một vài ca sĩ chuyên nghiệp ở lại biểu diễn, nhưng mà hiệu quả khi bọn họ biểu diễn đều tương đối bình thường, khán giả yêu thích nhất chính là em."
Hứa Trăn: "..."
Hừm, quá kém thì không dễ nghe, quá tốt thì hiệu quả bình thường.
Cho nên cũng không bằng cậu, nhân khí cao...
Hắn nhìn đôi mắt Từ Hạo Vũ sáng lấp lánh, cảm giác đối phương khả năng cũng hiểu ít nhiều nguyên nhân trong đó, chính mình cũng không cần phải nói ra.
Hai người thuận miệng ở sân sau hàn huyên hai câu, Từ Hạo Vũ một lần nữa mang mặt nạ, dẫn hắn trở về nhà bếp.
Vừa đi hắn vừa giới thiệu cho Hứa Trăn về tình huống của "Tiệm Mỳ Giang Hồ":
Cửa hàng trưởng của tiệm mỳ là một bác gái trung niên, nửa người dưới bị liệt; nhân viên bên trong cửa hàng chủ yếu là người bị bệnh thiểu năng mức độ khác nhau, từ thấp cho đến trung.
Nhân viên cửa hàng này có thể làm một vài công việc đơn giản dưới sự hướng dẫn của người khác, cũng có thể giao lưu đơn giản, chỉ là về năng lực lý giải, phân tích và độ chuyên chú thì kém hơn người bình thường một chút.
Từ Hạo Vũ phụ trách công việc cắt gọt trong bếp, không cần lộ diện trước mặt khách cho nên không có áp lực gì.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới nhà bếp, Từ Hạo Vũ chỉ vào một thiếu niên đang bưng một mâm thức ăn, hì hì cười nói: "Nào, sư phụ, em giới thiệu với thầy một chút."
"Vị này là đại sứ hình ảnh của cửa hàng chúng em, cũng là người em mới nhận là em kết nghĩa."
"Thầy xem, ngoại hình cậu ấy trông giống ai?"
Nghe nói như thế, đứa bé đang bưng thức ăn ngẩng đầu lên, hơi không hiểu nhìn về phía Từ Hạo Vũ.
Mà Hứa Trăn vừa lúc thấy được mặt đứa bé này thì không khỏi nao nao.
—— thật là giống!
Ngoại hình đứa trẻ này rất giống Từ Hạo Vũ.
Hắn nhìn qua ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, khoảng chừng học sinh cấp hai, mày rậm mắt đẹp, nơi đuôi lông mày và khóe mắt hơi nhếch lên, ngũ quan tương đối khí khái hào hùng.
Nhưng mà có chút tiếc nuối là ánh mắt đứa trẻ này rõ ràng hơi không sinh động, tròng mắt không tập trung, miệng vẫn luôn mở ra, vừa thấy đã biết không phải là người bình thường.
Hứa Trăn nhớ lại trước đây, lúc chú Từ tới thuyết phục hắn nhận diễn bộ phim "Anh em một thời với tôi" này đã từng cho hắn xem qua ảnh chụp của đứa nhỏ này.
Mà bây giờ tận mắt nhìn thấy, hắn cảm giác đứa trẻ này còn trông giống Từ Hạo Vũ hơn là khi nhìn ảnh.
Hai người chỉ liếc nhau một cái, người thiếu niên này thì xấu hổ cúi đầu, bưng mâm thức ăn rời khỏi phòng bếp.
Hứa Trăn đứng ở cửa ra vào thông giữa nhà bếp và đại sảnh, nghiêng đầu nhìn lại chỉ thấy đứa trẻ này ở trong tiệm ngửa đầu nhìn quanh một phen, sau đó vững vàng bưng mâm, đưa hai tô mì đến bàn ăn được chỉ định.
Người khách ngẩng đầu nhìn thấy hắn, không ngờ hai mắt tỏa sáng, cười nói: "Này, cậu là Hạo Hạo phải không?"
"Tôi thấy bình luận trên mạng, có nhiều người nói về cậu, trời ơi, ngoại hình trông thật giống Từ Hạo Vũ!"
Cậu bé gọi là "Hạo Hạo" cúi thấp đầu, thành thành thật thật đứng ở nơi đó ngượng ngùng cười cười.
Bên cạnh bàn, vị khách thì mang vẻ mặt hưng phấn hi vọng có thể chụp ảnh chung với cậu bé, Hạo Hạo cũng không có từ chối, còn hết sức phối hợp đưa tay làm động tác “cây kéo”.
Hứa Trăn đứng ngoài cửa nhìn cậu bé, thấp giọng hỏi Từ Hạo Vũ: "Chú Từ có ý kiến gì?"
"Là muốn để Hạo Hạo ở trong phim diễn vai của cậu khi còn nhỏ sao?"
Từ Hạo Vũ do dự một chút, nói: "À... đúng là có ý nghĩ này, nhưng mà không chắc chắn có thể làm."
"Hạo Hạo hơi mắc cỡ, bình thường cũng không thể nói chuyện, cũng không thân thiện với người lạ. Nếu quả thật để cậu ấy đóng phim mà nói, khả năng diễn không ra hiệu quả mong muốn được."
"Gần đây có một ít hoạt động bên trong cửa hàng khiến cậu ấy cũng không quá nguyện ý tham gia."
Hứa Trăn nghĩ nghĩ, không nói thêm gì nữa.
Để cho người như vậy đóng phim, hay là chơi đùa với những đứa bé đặc biệt như vậy, xác thực là có khó khăn nhất định.
Chẳng qua, đứa trẻ này giống Từ Hạo Vũ như thế mà lại thực sự bị bệnh thiểu năng, nếu như có thể vượt qua khó khăn mà nói, vẫn có thể xem là một diễn viên đặc biệt khó có được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận