Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 831: Tôi Tên Là Mao Tuyết Tùng! !

Trên một tòa dốc cao cách đó không xa có rất nhiều người đang đứng.
Nhưng ánh mắt Tằng Soái vẫn rất chuẩn xác, không sai chút nào, liếc mắt một cái liền khóa chặt một người đàn ông trung niên mặc áo ông già màu xám khói trong số đó.
Những người khác đã bị thu nhỏ làm nền tại thời điểm này, chỉ còn lại Tằng Soái và người đàn ông trung niên này, cách mênh mông biển người, nhìn nhau từ xa.
"A..."
Khi máy quay chuyển sang người đàn ông trung niên, một tiếng hô trầm thấp đột nhiên vang lên trong rạp chiếu phim.
Người đàn ông này, tóc đã bạc nửa đầu, khuôn mặt nhăn nheo, vành mắt nghiêm nghị, trông đầy thăng trầm, sớm đã không nhìn ra được bộ dáng lúc trẻ.
Nhưng hốc mắt thâm thúy của ông, gương mặt thon gầy, cùng với độ cong khóe miệng, hình như giống Tằng Soái đến bảy tám phần.
"Tuyết Tùng, Tuyết Tùng..."
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ tóc bạc bên cạnh ông nhìn thẳng Tằng Soái, thất hồn lạc phách đi về phía hắn.
Mà bên kia, Tằng Soái cũng bị thôn dân lôi kéo, bị ép đi về phía hai người.
Một lúc sau, cả ba người họ đã bị ép chặt vào nhau, nhưng hai bên nhìn nhau, hồi lâu cũng không có người nào lên tiếng.
"Thùng thùng thùng!"
Lúc này, đột nhiên tiếng chiêng trống vang lên ầm ĩ.
Tằng Soái ngạc nhiên nhìn qua, đã thấy, một đám thôn dân ăn mặc lộng lẫy cầm trong tay các loại đồ vật, khua chiêng gõ trống, thổi kéo đàn hát, đang thể hiện phương thức của bọn họ nhiệt liệt hoan nghênh đứa nhỏ bị lạc mất trong thôn của bọn họ trở về nhà.
Tằng Soái nghe thấy, cúi đầu bật cười, đưa tay chỉ những thôn dân đó, nói với hai người trước mặt: "Con vẫn nhớ bài hát này."
"Lúc còn nhỏ, cha con hình như thường xuyên hát cho con nghe."
Nói rồi, hắn liền nghe giai điệu chung quanh, thấp giọng ca hát: "Mặt trời mọc, lang la!"
"Niềm vui ngập tràn, lang la..."
"Quậy sào, bốc sào, bốc sào" Tằng Soái chỉ hát hai câu, người đàn ông trung niên đứng đối diện hắn đã tiếp lời, hát theo, "Lên đồi, lang la..."
Hát theo hát theo, tiếng ca chưa đổi, hình ảnh trên mà chiếu chợt theo màu sắc rực rỡ biến thành màu đen trắng.
Chỉ thấy, bên trong một cái sân rộng rãi của ngôi nhà, người cha trẻ tuổi đang trêu đùa một đứa bé trai ba bốn tuổi.
Hắn hát ca, theo tiết tấu tiếng ca, giơ đứa bé trai lên cao, đặt trên vai mình, chọc đứa bé trai cười khanh khách không ngừng.
"Mặt trời mọc, lang la!"
"Niềm vui ngập tràn, lang la..."
"Quậy sào, bốc sào, bốc sào…"
Trong tiếng ca, người cha từ bộ dáng trẻ trung nhất từng chút trở nên già nua, hình ảnh đen trắng cũng một lần nữa thay đổi về màu sắc rực rỡ.
Người đàn ông trung niên tóc hoa râm đứng tại trước mặt Tằng Soái, hốc mắt phiếm hồng, hát: "Lên đồi, lang la..."
Ông vẫn chưa hát xong một câu hát này, bên cạnh ông, người phụ nữ trung niên tóc bạc liền khóc nhào tới trước mắt Tằng Soái, ôm hắn vào trong ngực.
"Con của tôi, con của tôi..."
Người phụ nữ ôm Tằng Soái, khóc nức nở, mà người đàn ông trung niên bên cạnh bà thì vươn tay ra, vỗ phía sau lưng hắn, nước mắt theo nếp nhăn không kìm được chảy xuống.
Mấy thôn dân xung quanh lúc này vẫn đang khua chiêng gõ trống, nhưng theo máy quay đi xa, tiếng chiêng trống dần dần nhỏ xuống, thay vào đó là một đoạn âm nhạc uyển chuyển động lòng người.
Tằng Soái bị người phụ nữ ôm vào lòng, nước mắt trong mắt nháy mắt liền chảy xuống.
Hắn ôm chặt người phụ nữ xa lạ trước mắt này, nức nở nói: "Mẹ!"
"Cha!"
Sau khi cố gắng gọi hai tiếng, hắn rốt cuộc cũng không nói được gì nữa.
Máy quay phim lúc này chuyển hướng đến phía sau một nhà Tằng Soái.
Cách đó không xa, Lôi Trạch Khoan mặc bộ đồ len buồn cười của y, đứng cạnh chiếc xe buýt nhỏ của trạm dịch vụ tình nguyện, bốn ký tự lớn màu đỏ ‘Em bé về nhá’ được phun lên thân xe trông đặc biệt bắt mắt.
Thôn dân xung quanh từng người đi qua bên cạnh y, nhưng Lôi Trạch Khoan từ đầu đến cuối đứng ở nơi đó, không có tiến tới.
Hắn rướn cổ, trông mong nhìn Tằng Soái bị cha mẹ cùng đám người vây quanh.
Nghe Tằng Soái gọi tiếng "Cha" kia, khuôn mặt Lôi Trạch Khoan hơi rung động.
Y đứng đó với thân hình còng xuống, ngượng ngùng ôm chiếc túi xách, một nụ cười chân thành nở rộ trên khuôn mặt phong trần của y.
"Tí tách, tí tách..."
Giọt nước mắt to không khống chế được chảy xuống từ hốc mắt.
Nụ cười Lôi Trạch Khoan thực xán lạn, thực vui mừng, chỉ là, làm thế nào cũng không ngăn được nước mắt chảy xuống.
Đúng lúc này, Tằng Soái cách đó không xa quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Lôi Trạch Khoan vẫn đứng tại chỗ, hắn không kêu đối phương lại đây, càng không đi tới đó kéo y.
Tằng Soái chỉ đứng bên người cha mẹ, khóc cười, la lớn về phía Lôi Trạch Khoan: "Lôi thúc, tôi tìm được cha mẹ rồi!"
"Tôi có tên rồi!"
Nụ cười của hắn trông thật tươi sáng, mơ hồ giống như cậu bé được cha nâng cao qua đỉnh đầu năm đó.
"Tôi tên là Mao Tuyết Tùng!"
...
Lúc này, tại màn chiếu tronng rạp, vô số người xem đã không khống chế được cảm xúc của mình, tiếng trầm thấp nức nở có thể nghe thấy rõ ràng trong rạp chiếu phim.
Trần Vi lúc này sớm đã rơi lệ đầy mặt, một bộ phim « Thất Cô » khiến cô không thể đếm mình đã khóc bao nhiêu lần, lúc này sợ là con mắt đều sưng lên.
Trước đây khi cô xem phim, thường xuyên vừa xem, vừa lên bài phê bình nghĩ sẵn trong đầu, nhưng lúc này đừng nói nghĩ sẵn trong đầu, Trần Vi chỉ cảm thấy não của bản thân mình bị cháy hết và rối bời, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ hợp lý.
Đặc biệt là khi Tằng Soái bắt đầu nhận điện thoại của cha mẹ ruột, nước mắt của cô hoàn toàn không cần tiền mà vẫn rơi như mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận