Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 687: Tú Lang Trong "Tú Nương"? ?

Sau khi trao giải "Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất", buổi lễ lại sắp xếp một tiết mục ca nhạc, không khí căng thẳng trong hội trường tạm thời được giải tỏa.
Ở hàng thứ tư của khán đài phía đông, Du Mi, người được đề cử cho "Thị hậu", đang sửa sang lại cổ áo của mình.
Mặc dù cô đóng vai Nghê Hoàng quận chúa trong Lang Nha Bảng, nhưng cô ấy lại không ngồi chung bàn với đám người Hứa Trăn.
Bởi vì, đề danh “Thị hậu” của Du Mi không nằm trong “Lang Nha Bảng” mà là ở trong một bộ phim truyền khác, “Tú Nương”.
Thật trùng hợp, nam chính Ngô Đồng của “Tú Nương” cũng bắt được đề danh “Thị đế” năm nay với Hứa Trăn.
Chính vì lý do này mà nhiều cư dân mạng đùa rằng, năm nay Du Mi cũng số “Vượng phu, mau mau tìm người đến gả.
Đối với mấy lời trêu chọc này, Du ảnh hậu đương nhiên là không để trong lòng.
—— tỷ đây luôn có số vượng phu như vậy, đâu chỉ là năm nay?
Tranh thủ thời gian biểu diễn ca hát, Ngô Đồng bên cạnh không khỏi than thở: "Tôi cảm giác như vừa mới xem một bộ sưu tập màn trình diễn của Hứa Trăn..."
“Đây là tình huống gì vậy, Thị đế năm nay sẽ không phải cấp cho Hứa Trăn đúng không?
Du Mi bĩu môi, nói: “Tại sao cậu lại nói điều này với giọng điệu khó tin như vậy? ?”
“Hứa Trăn đoạt được thì có gì kỳ quái sao?”
Cô bình tĩnh nói: “Lang Nha Bảng là bộ phim hot nhất năm nay, diễn xuất của Hứa Trăn cũng không tồi, nếu tôi là giám khảo thì tôi cũng sẽ chọn hắn.”
Ngô Đồng nghe cô nói như vậy thì lộ ra vẻ mặt bi thương, nói: “Oa, Mi tỷ, tỷ thiệt vô tình!”
“Đều là diễn viên hợp tác nhưng tỷ lại chọn hắn mà không chọn tôi?”
Du Mi quay mặt lại, vẻ mặt khinh thường mà nhìn hắn, nói: “Kỹ năng diễn xuất như vậy sao tôi có thể chọn cậu đây?”
“Phốc……”
Người ở chung quanh nghe hai người kẻ xướng người hoạ thì nhịn không được mà bật cười cười tiếng.
Sắc mặt Ngô Đồng cứng đờ, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất, nói: “Tỷ, năm đó quay “Tú Nương”, không phải tỷ còn khen diễn xuất của tôi tốt sao?”
“Cậu cũng nói là năm đó,” Du Mi bĩu môi, đáp: “Năm đó là hai năm trước, đi ngược dòng nước, không tiến tắc lui, là ai mấy năm nay không biết cố gắng?”
“Vốn dĩ thiên phú không bằng người ta, người ngốc thì phải biết cố gắng hơn nữa.”
Ngô Đồng: “……”
Du Mi nhìn thấy bộ dáng đau lòng của hắn thì thuận miệng an ủi: “Cậu cũng đừng nản lòng như vậy.”
“Thật ra nếu chỉ nói diễn xuất thì cậu cũng không thua kém Hứa Trăn quá nhiều, chủ yếu là do nhân vật được đề danh lần này khó mà tranh được.”
“Giải Ngọc Lan khác với Phi Thiên và Kim Ưng, Phi Ưng là cấp cho diễn viên còn Ngọc Lan là cấp cho nhân vật.”
Cô đưa hai tay ra, nói: “Cậu xem nhân vật của mình đi…Giám khảm nên giới thiệu cậu như thế nào đây?”
“Nói cậu diễn Tú Lang trong “Tú Nương” ?”
Lời này vừa ra thì lập tức đám người ngồi xung quanh đoàn phim “Tú Nương” liền bật cười thêm lần nữa.
Nhưng Du Mi còn chưa nói xong, “Quan trọng nhân vật cậu diễn còn không phải là Tú Lang.”
“Quan hệ hai ta nếu nói dễ nghe thì gọi là “Linh hồn bạn lữ”, nói khó nghe chính là “Ngoại tình”.”
“Nếu như cậu lấy thưởng thì giám khảo phải khen cậu như thế nào đây?”
“Nói cậu trèo tường thật thuần thục sao, đến nỗi chồng của Tú Nương cũng không thể phát hiện?”
Du Mi khoanh tay, nói tiếp: “Chẳng lẽ giải Ngọc Lan không cần mặt mũi?”
“Ha ha ha ha……”
Cô phun tào một chầu, chọc cho mấy người cùng đoàn phim cười đến ngửa tới ngửa lui.
Mọi người đương nhiên đều biết Ngô Đồng là tới bồi bảng, nhưng đến khi nghe những lời chân thật này thì đúng là hơi đau lòng.
“Tỷ, thân tỷ!”
Ngô Đồng ôm ngực, vẻ mặt đưa đám nói: “Tỷ, tỷ đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Tôi cầu tỷ! !”
Du Mi vẻ mặt đạm nhiên đáp: “Tâm thái này của cậu không được.”
“Chiến binh thực thụ phải có gan đến bồi bảng một lần.”
“……”
Trong khi mọi người đang nói cười vui vẻ thì màn biểu diễn múa hát trên sân khấu cuối cùng cũng kết thúc.
Khi các vũ công rời khỏi hội trường, thì ngay lập tức bầu không khí căng thẳng lại quay trở lại.
——Cuối cùng cũng đến phân đoạn quan trọng nhất của bữa tiệc này.
Thị đế và Thị hậu năm nay sắp được công bố!
“Kế tiếp, chúng ta sẽ cùng chứng kiến ai sẽ giành được danh xưng “Thị đế” của lễ trao giải Ngọc Lan năm nay.”
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, mỉm cười nói: “Hai vị khách quý lên trao giải chính là chủ tịch hội đồng giám khảo đơn vị phim truyền hình, đạo diễn Trần Quốc Hoành, cùng với người chiến thắng giải Thị đế Ngọc Lan năm ngoái, diễn viên điện ảnh trứ danh Hoa Hạ, Trần Chính Hào.”
“Hoan nghênh hai vị!”
Nghe tên của hai vị khách mời này, khán giả đã vỡ òa trong tràng pháo tay nồng nhiệt chưa từng có.
Ở khán đài phía tây, Hứa Trăn nhìn Trần Chính Hào bước lên sân khấu với vẻ mặt nghiêm túc, thì không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
Hôm nay, Hào ca không mặc bộ âu phục kia mà thay vào đó là một kiểu dáng tương đối trẻ tuổi.
Tóc của y vẫn được chải tỉ mỉ, trên sống mũi có đeo một cặp kính gọng vàng trang trí, trên tay cầm một chiếc phong bì, lúc nhìn qua trông rất có phong phạm của giảng viên đại học.
Sau khi hai vị quý đứng trên sân khấu, Trịnh Quốc Hoành cười tủm tỉm mà nhìn về phía Trần Chính Hào, nói: “Hôm nay có thể cùng Chính Hào trao giải thưởng này, tôi đặc biệt cao hứng.”
“Bởi vì mười ba năm trước, hai chúng ta đã từng cùng nhau tới lễ trao giải Ngọc Lan.”
“Lúc ấy là lần đầu tiên Chính Hào được đề danh giải “Nam phụ xuất sắc nhất”, kết quả hiện tại đã là Thị đế Ngọc Lan.”
Trần Chính Hào hơi hơi mỉm cười, nói: “Đúng vậy, tôi còn nhớ rõ lần đầu hợp tác với Trịnh đạo, quả thật giống như mới ngày hôm qua vậy.”
“Kể từ lúc đó, tôi được 4 lần đề danh giải nam phụ xuất sắc nhất, ba lần nam chính, những mãi đến năm ngoái, tôi mới bắt được chiếc cúp cao nhất tại giải Ngọc Lan này.”
“Ha ha ha ha ha……” Lúc y nói ra lời này thì dưới khán đài lập tức vang lên một trận cười vang.
Tuy biết những lời này chắc chắn là do ban tổ chức viết ra, nhưng mọi người vẫn không nhìn được mà bật cười.
Bởi vì trước đây không ai dám nói điều này trước mặt Trần Chính Hào, nhưng bây giờ họ có thể thản nhiên nói nó như một trò đùa.
Nút thắt nhiều năm cuối cùng cũng mở ra và những người khác thực lòng cảm thấy vui vẻ cho y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận