Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 266: Hành Tửu Lệnh

Ngoài ra, công ty vì muốn cướp chiếc bánh ngọt trong lĩnh vực phim điện ảnh kỹ thuật số mà quay “Ôn Lương Châu”, Hứa Trăn cũng là nam chính của bộ phim này, mà để giảm chi phí, thù lao của hắn gần như không đáng kể.
Càng không cần phải nói, bởi vì Hứa Trăn mấy năm nay phát triển không tồi, khiến công ty mượn danh mà ký hợp đồng thành công với một số nghệ sĩ tiềm năng.
Có thể nói, đối với tòa miếu nhỏ như Đông Nhạc, Hứa Trăn là một trụ cột rất to, một người đã tạo ra ít nhất 30% lợi nhuận.
Nếu phải chỉ trích, chỉ có thể nói rằng hắn nhận không nhiều đại ngôn, hơn nữa không tiếp bộ “Hậu Cung Bí Sử” kia, cho nên không thể vì công ty “Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi”.
Bất quá cũng may, chủ tịch Thái Thực Tiễn vẫn là hướng về hắn, người đại diện Kiều Phong cũng không hề nghi ngờ mà đứng ở bên Hứa Trăn.
Mà giám đốc mới tới Trâu Khánh Xuân bị kẹp ở giữa, dù nhảy nhót tưng bừng cũng không thể nở hoa.
Hứa Trăn đơn giản coi như hắn ta không tồn tại, có cái vấn đề gì, thì giao cho Kiều Phong đi xử lý tốt.
……
Tối hôm đó, đoàn phim "Tam Quốc" tổ chức tiệc chiêu đãi Hứa Trăn và các diễn viên mới khác.
Địa điểm là trong một quán rượu trang trí kiểu cổ xưa.
Trong sảnh, thực khách đang ngồi trên nệm hương bồ xếp thành hai hàng, trước mặt mỗi người có một chiếc bàn nhỏ, mang cảm giác như một bữa tiệc thịnh soạn thời Tam Quốc.
Tuy nhiên, điều làm hỏng bầu không khí một chút: đó là có một chiếc bàn dài hạng nhất bên cạnh bức tường cao trong sảnh, trên đó đặt đủ loại thức ăn nóng và lạnh.
—— Đúng vậy, đây thực sự là một bữa tiệc đứng.
Hứa Trăn nhìn thấy sau này các diễn viên sắp đóng vai Tôn Quyền, Lỗ Túc, Trương Chiêu…bưng khay lên bàn lấy rượu thịt, chỉ cảm thấy phong cách này vô cùng kỳ quái.
Tối hôm đó, sau khi tất cả những người tham dự tiệc chiêu đãi đã đến, Hứa Trăn chỉ cần nhìn xung quanh đã thấy dàn diễn viên bên Giang Đông khá đơn giản so với dàn sao chói lọi bên Thục Hán.
Cao Bác đóng vai Tôn Quyền, Hoắc Đạt đóng vai Lỗ Túc, tất cả bọn họ đều là học trưởng tốt nghiệp từ Trung Hý.
Hiện tại, Cao Bác chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực phim truyền hình, trong khi Hoắc Đạt chủ yếu tham gia phim truyền hình niên đại, tất cả đều không quá nổi tiếng.
Các diễn viên còn lại, chẳng hạn như Trương Chiêu, Cố Ung và các quan văn khác, cũng như Trình Phổ, Hoàng Cái và các quan võ khác, cũng chủ yếu do các diễn viên kịch nói, và diễn viên phụ trong ngành điện ảnh.
Vốn là sinh viên của Trung Hý, Hứa Trăn đương nhiên quen thuộc với tên của những người này, nhưng đối với khán giả bình thường, thì các diễn viên này có phần "vô danh".
Tuy nhiên, vô danh cũng có ưu điểm của vô danh.
Đó chính là, Hứa Trăn cùng mấy người này quậy với nhau, cũng không có quá nhiều áp lực.
Mọi người sẽ nói chuyện với ngươi nếu họ muốn, và họ sẽ không tỏ ra kiêu căng nếu họ không muốn nói chuyện với ai. Họ sẽ không cảm thấy xấu hổ trước những phóng viên giải trí có mặt khắp nơi.
Diễn xuất chỉ là một công việc dành cho những người này, mà không phải là một sự trói buộc.
Điều thú vị là Tôn Quyền chính là lão đại của Giang Đông, nếu đám người này đang mở tiệc trong vở kịch thì hắn phải là người ngồi trên chủ vị.
Nhưng Cao Bác, người đóng vai Tôn Quyền, là một thanh niên mới ngoài hai mươi, ăn cơm với mấy vị tiền bối này, làm sao dám to gan lớn mật, vì vậy chỉ ngoan ngoãn tìm một cái bàn nhỏ cạnh cửa ngồi xuống.
Khi nhìn thấy Hứa Trăn đến, y đã vỗ nhẹ vào vị trí xấu hơn bên cạnh và hét lên: “Công Cẩn, đến đây, ngồi đi!”
Điều này khiến mọi người cười vang một trận.
Kết quả là, Giang Đông chi chủ cùng Giang Đông đại đô đốc cứ như vậy ngồi bên cạnh nhau, thành thành thật thật mà nhìn nhóm thủ hạ ban văn thần võ tướng ở trong bữa tiệc chỉ điểm giang sơn, thái độ thập phần đoan chính.
Thực mau, mọi người liền bởi vì tuổi tác, bối cảnh mà chia làm mấy vòng, từng người bắt chuyện với nhau.
Rượu quá ba chén, không khí trong bữa tiệc dần dần thân thiện lên.
Trò chuyện trò chuyện, liền có người đề nghị muốn “Hành tửu lệnh” tới trợ hứng, người thua phạt rượu, ở đây vô luận già trẻ, đều vô cùng tán thành với lời đề nghị này.
Hứa Trăn vốn tưởng rằng, cái gọi là “Hành tửu lệnh” không có khả năng giống nhóm cổ nhân ngâm thơ câu đối như vậy, đại khái cũng chính là đếm số, ném xúc xắc, nhiều nhất cùng với chơi nối thành ngữ cũng không khác lắm.
Kết quả không nghĩ tới……
Nhóm diễn viên này, cuối cùng quyết định ra phương thức chiến đấu cứ nhiên là đối lời thoại.
—— Đạo diễn Sở Kiêu Hùng chọn một phân đoạn, các diễn viên tham gia lần lượt đọc thuộc lòng lời thoại, nếu ai không thuộc hoặc ghi nhớ sai sẽ bị phạt một ly rượu.
Nếu liên tiếp năm lần đều không sai sót một chữ, vậy thì Sở Kiêu Hùng sẽ tự phạt mình một chén.
Hứa Trăn thật không nghĩ tới, cách chơi điên rồ như vậy, lại được khá nhiều người đồng ý như vậy.
Tuy rằng cũng có vài vị kêu rên không ngừng, tỏ vẻ không bằng trực tiếp phạt rượu, nhưng ít ra có một phần ba người trở lên đều lộ ra biểu tình nắm chắc thắng lợi, nguyện ý tham gia trong đó.
Cao Bác một bên nhìn Hứa Trăn còn đang làm bộ mặt kinh ngạc, hài hước nói: “Như thế nào, cậu không thể ghi nhớ lời thoại à?”
Hứa Trăn quay đầu nhìn y, há miệng thở dốc, còn không kịp trả lời, liền thấy Cao Bác vỗ đùi cười nói: “Đạo diễn, tôi báo cáo!
“Nơi này có người không thuộc lời thoại!”
Hứa Trăn thề thốt phủ nhận: “Không có, tôi thuộc.”
“Ha ha ha ha ha……” Bởi vì thời cơ không đúng, lời này của hắn giống như không phải đang giải thích, mà giống như xướng kế không thành, lập tức khiến mọi người chúng quanh cười vang một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận