Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 341: Cải Biên Phong Cách Nhân Vật

Đối mặt với kịch bản nguyên sang, Hứa Trăn không sợ hãi chút nào.
Hiện tại hắn sớm đã không còn là tân nhân không có tài liệu thì sẽ không thể đóng phim nữa.
Đối với khả năng biểu diễn của mình hắn vẫn rất tâm đắc, mà đối với giả thiết nam chính của bộ Đầu Danh Trạng, hắn cũng có thể nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cho nên, với đoạn phim ngắn lần này, Hứa Trăn tràn đầy tin tưởng.
……
Vào khoảng 9 giờ 15 phút, bốn vị diễn viên đều đã đọc xong kịch bản của mình, cố vấn Thẩm Đan Thanh lúc này mới đi vào phòng luyện tập.
Các diễn viên ngay lập tức đứng dậy và cúi chào cố vấn.
Thẩm Đan Thanh tươi cười vẫy tay chào mọi người và nói: "Đã nhận được kịch bản chưa, thấy thế nào? Kinh hỉ không, bất ngờ không?”
“Ha ha ha……” Mấy người nghe vậy, đều cười lên tiếng.
“Không sai, chúng ta lần này dùng chính là kịch bản nguyên sang.” (Kịch bản nguyên sang có nghĩa là khai thác và sử dụng nhân vật từ một chuyện có thật, hoặc một kịch bản gốc khác)
Khi Thẩm Đan Thanh nói những lời này, ánh mắt theo bản năng mà đảo qua chỗ Hứa Trăn: “Trừ bỏ giả thiết nhân vật, thì chúng ta không có cách nào để tham khảo các diễn viên trong bản gốc
“Hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Đương nhiên,” Thẩm Đan Thanh cười nói, “Ngày thường chúng ta đóng phim cũng không cần đối tượng để tham khảo, mọi thứ đều do tự mình biểu diễn, đúng không? Cho nên, chuyện này cũng không tính là đại sự gì.”
Cô vỗ vỗ tay, nâng giọng nói lên: “Thời gian gấp rút, nhiệm vụ lại cấp bách, hiện tại chúng ta phải tranh thủ thời gian xem kịch bản một lần, chỉnh lại âm điệu, sao đó liền chạy gấp rút tập luyện.
“Mọi người đều đã biết quy tắc của lần thi đấu này rồi đúng không?
“Ba đội biểu diễn, nhóm thắng sẽ tiến vào chung kết. Hai nhóm thua chỉ được một người trong mỗi nhóm đi vào vòng trong.
“Chúng ta đương nhiên lấy thắng lợi làm mục tiêu, tôi không hy vọng một hồi tập luyện sẽ sẽ ra tranh chấp, có hiểu hết chưa?”
Bốn người gật đầu như gà bổ thóc.
Nói xong, Thẩm Đan Thanh liền ngồi xuống sô pha đối diện bốn người, mở kịch bản trong tay, nói: “Bắt đầu đi, trước tiên hãy xem qua lời thoại.”
Dựa theo kịch bản, câu đầu tiên của phần mở đầu phải là lợi thoại của Đàm Tinh Tinh.
Nhưng mà Đàm Tinh Tinh còn không có kịp nói chuyện, thì Tề Khôi ở bên cạnh đã giơ cánh tay lên và nói với Thẩm Đan Thanh: “Thẩm lão sư, tôi có chuyện muốn trao đổi với ngài.”
Lời này vừa ra, Hứa Trăn đang xem kịch bản và Đinh Tuyết Tùng tức khắc ngẩng đầu nhìn về phía y.
Thẩm Đan Thanh nói: “Chuyện gì, cậu nói đi.”
Tề Khôi do dự một chút, thu hết can đảm nói: “Thẩm lão sư, nếu đã là kịch bản nguyên sang, thì không cần thiết phải làm theo phong cách của các diễn viên trong nguyên tác, đúng không?”
Thẩm Đan Thanh cười nói: “Đương nhiên. Ngay cả khi đó không phải là kịch bản nguyên sang, thì diễn viên cũng cần có phong cách biểu diễn của riêng mình, không cần phải phải rập khuôn người khác.”
Tề khôi đáp: “Vậy thì nhân vật Triệu Nhị Hổ này, tôi có nhập vai hắn theo kiểu quan minh lỗi lạc, hiệp nghĩa, can đảm hơn được không?”
Thẩm Đan Thanh hơi giật mình. Cô suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Cậu nói đơn giản như vậy, khiến tôi không hiểu cậu muốn diễn như thế nào. Trước tiên cứ xoát lại kịch bản một lần, sau đó sẽ điều chỉnh lại."
Nghe được lời này. Tề Khôi liền không nói thêm gì nữa. Vì thế mọi người liền bắt đầu xem lại kịch bản.
Tới đây, Thẩm Đan Thanh rốt cuộc cũng hiểu rõ ý của Tề Khôi là gì.
—— Nói trắng ra, y chỉ là không chịu lép vế trước Hứa Trăn, còn muốn tự mình phấn đấu tranh một vị trí bình đẳng để diễn với đối phương.
Trong bản điện ảnh, nhân vật Triệu Nhị Hổ này là một tên dốt đặc cán mai, nói đơn giản là tính cách đơn giản.
Hắn dễ dàng nhường vị trí đứng đầu cho nam chủ Bàng Thanh Vân với mới kết bạn không lâu, lại còn không hề hay biết chuyện lão bà nhà mình xuất quỹ.
Đây là một nhân vật vừa ngu xuẩn lại vừa vô dụng, cho nên Tề Khôi không muốn diễn như vậy.
Y muốn tô điểm cho đầu đơn giản này thành người quang minh lỗi lạc, đem suy nghĩ đơn giản, tô thành vẻ hiệp nghĩa, can đảm.
Lần thay đổi này không giống với lần cải biên nhân vật Hoa Vô Khuyết kia, cũng không nói là bóp méo hoàn toàn, cho nên Thẩm Đan Thanh có thể hiểu được ý tưởng của y.
Hơn nữa không chỉ riêng y, lão tam Đinh Tuyết Tùng cũng đang lén lút thay đổi cảm giác nhân vật, đem lão tam cố chấp trong bản gốc, chuyển hướng theo kiểu ngây thơ, lãng mạn, nhìn qua cũng rất tốt.
Nhưng là. ……
Ngươi chờ một chút.
Mấy người còn chưa duyệt qua lợi thoại một lần.
Thẩm Đan Thanh nhịn không được đánh gãy lời nói của bọn họ. Quay đầu nới với Tề Khôi, “Tôi cảm giác thứ cậu điều chỉnh không phải là phong cách mà là giả thiết của nhân vật. Cậu muốn diễn Triệu nhị Hổ với tư cách là hiệp khách.”
Vừa nghe lời này, Tề Khôi đột nhiên nghiêm túc.
Bởi vì tên tiểu tử tự tiện chỉnh sửa giả thiết nhân vật Hoa Vô Khuyết còn đang bị phơi thấy trên cửa thành, cho nên các tuyển thủ trong chương trình đều vô cùng mẫn cảm với vai chữ nhân thiết này.
Tề Khôi cũng không muốn mình bị dán loại nhãn này trên thân, nhưng y lại không cam lòng diễn tên ngốc Triệu Nhị Hổ. Bởi vậy y mới nổ lực cẩn thận dùng tự ngữ, nói với Thẩm Đan Thanh: “Thẩm lão sư, cá nhân tôi cảm thấy thay đổi này không tính là lớn, thực tế là nhân vật Triệu Nhị Hổ này cũng có một phần hiệp khí.
“Tôi chẳng qua chỉ hơi điều chỉnh lại trọng điểm biểu diễn, chứ không có thay đổi quá nhiều tích cách của nhân vật.”
Thẩm Đan Thanh khẽ nhíu mày, nói: “Nhưng cá nhân tôi khuyên cậu không nên điều chỉnh như vậy.
“Bởi vì lần thi đấu này, quy tắc là khán giả bình chọn. Có thể sẽ có một số người đã xem bộ phim gốc và không hài lòng với sự điều chỉnh của cậu. Cho dù cậu có giỏi đến đâu, họ cũng sẽ bỏ phiếu cho màn trình diễn, vì cậu không giống Triệu Nhị Hổ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận