Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 135: Lớp Trẻ Đang Đi Lên

Cùng lúc đó.
Hứa Trăn đang xem màn trình diễn của Trần Chính Hào, mà đồng thời Trần Chính Hào cũng đang âm thầm quan sát hắn.
Hứa Trăn ở phía trước không trang điểm theo kiểu trưởng thành, thay vào đó là áo phông trắng và đội mũ lưỡi trai, so với diện mạo trong video thử vai lúc trước, hắn trông trẻ trung và có tinh thần tưới mới hơn.
Hứa Trăn đã đoạt được nhân vật Hạ Tuyết Nghi này, đối với Trần Chính Hào mà nói, hắn không bận tâm thì chính là giả.
Một "đàn em" như vậy, trạc tuổi cháu mình, kết quả không biết bằng cách nào lại trở thành đối thủ của mình và thậm chí còn chiến thắng mình.
Chuyện này khiến trong lòng của Trần chính hào khó tránh một chút cảm xúc tiêu cực.
Chán ghét? Không thể gọi là vậy được
Khó chịu? Có một chút.
Tuy nhiên, điều khó chịu này không phải vì Hứa Trăn mà vì sự nghiệp diễn xuất của hắn đang dần tiến vào bình cảnh.
Trần Chính Hào hiện tại nhìn qua thì đúng là đang rất nổi tiếng, nhưng hắn vẫn thiếu cúp vàng cho ngôi vị ảnh đế và thị đế, càng không thể bước vào hàng ngũ của các diễn viên lão làng.
Hơn nữa, gần đây hắn cũng cảm thấy rõ ràng rằng một số lượng lớn các nghệ sĩ trẻ ở độ tuổi 20 hoặc thậm chí dưới 20 tuổi đang bắt đầu nổi lên. Những người này đang điên cuồng giành giật tài nguyên phim, truyền hình chất lượng cao trên thị trường, bóp chết dần không gian sống của thế hệ mình.
“Máu Đào Kiếm” chính là một trường hợp như vậy.
Sau khi sự việc này lan rộng trong ngành cách đây ít lâu, nhiều người đã có những suy nghĩ khác nhau. Bản thân Trần Chính Hào không quá bi quan, nhưng hắn cũng cảm nhận được cái gì gọi là hậu sinh khả úy.
Trước có hổ, sau có sói.
Rõ ràng hắn đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng hắn lại cảm thấy áp lực không thể giải thích được.
Trần Chính Hào nghiêng đầu nhìn thoáng Hứa Trăn ở qua cách đó không xa.
Thật trùng hợp, người bên kia cũng tình cờ đang nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau rồi đồng thời giật mình, nhưng lại không hề lảng tảng mà quay đi nơi khác. Hứa Trăn mỉm cười và gật đầu lịch sự với đối phương, trong khi Trần Chính Hào cũng khẽ gật đầu đáp lại.
Tôi không quan tâm năm nay cậu bao nhiêu tuổi, đã vào vòng này thì phải tùy theo bản lĩnh của mình mà nói!
"Giúp tôi xem xét kế hoạch quay, lúc nào thì đến cảnh đối diễn với Vô Hoa?” Trần Chính Hào hỏi.
Trợ lý lật xem tài liệu trong tay nói: "Bắt đầu từ trưa ngày mốt, buổi đầu tiên là phần đánh đàn dưới ánh trăng."
“Ồ, ở đó sao…” Trần Chính Hào giống như đang suy nghĩ ai.
Cảnh này…thật sự không dễ diễn.
Hắn biết Hứa Trăn gần đây đã trở nên nổi tiếng nhờ vào vai Hoa Vô Khuyết trong "Tuyệt Đại Song Kiêu", nhưng nếu ai đó thực sự cho rằng Vô Hoa là Hoa Vô Khuyết đã cạo đầu, thì hắn nhất định sẽ vô cùng đau khổ.
Trần Chính Hào có thể hiểu tại sao Hứa Trăn lại thành công với vai diễn Hoa Vô Khuyết, bởi gì nhân vật này thật sự rất hợp với con người của Hứa Trăn.
Hứa Trăn còn quá trẻ, với tài nguyên tốt như vậy, kỹ năng diễn xuất tốt và ngoại hình đáng ngưỡng mộ, hắn gần như là một Hoa Vô Khuyết sống sờ sờ ngoài hiện thực.
Nhập vai vào người có bản sắc giống mình là chuyện vô cùng dễ dàng.
Nhưng Vô Hoa là ai?
Đó là một hòa thượng.
Hơn nữa, hắn ta còn là thất tuyệt diệu tăng có bí ẩn vô cùng lớn, tài năng tuyệt diễm cùng võ công xuất chúng. Một nhân vật phức tạp như vậy, làm sao là một chàng trai còn non kinh nghiệm lại có thể đảm đương tốt được.
Trần Chính Hào cũng biết Hứa Trăn đã từng đóng vai nhà sư trong một bộ phim nào đó, nhưng làm thế nào mà một vai khách mời dài hai hoặc ba phút lại có thể giống với nhân vật phản diện cuối cùng của cả bộ phim?
Ngày mốt, màn phối hợp đầu tiên giữa Sở Lưu Hương và Vô Hoa sắp sửa bắt đầu. Trần chính Hào thiệt tình hy vọng rằng Hứa Trăn sẽ không để bản thân mình thất vọng. Nhất định phải để cho mình cảm nhận được cân lượng của thanh niên này đí.
Nếu cậu không cho tôi một bài thi đạt tiêu chuẩn, thì tôi nhất định sẽ khiến cho cậu một bài học nhớ đời, để cậu biết thế nào mới là diễn kịch chân chính!
Sáng hai ngày sau.
Hứa Trăn trang điểm xong và thay trang phục, xem kịch bản bên lề trong khi chờ đến phần của mình.
Diệu Tăng Vô Hoa ngồi trên một con thuyền trong đêm, đánh đàn dưới ánh trăng. Hứa Trăn vốn tưởng đoạn diễn này sẽ phải quay buổi tối. Nhưng không ngờ, phải quay vào buổi sáng, hơn thế còn chọn ngay ban trưa.
Theo nhân viên công tác nói, đây được gọi là "Ánh nắng cảnh đêm", nhằm tạo hiệu ứng quay quay rõ ràng hơn. Còn về sáng sáng thì giao cho người quay phim cũng với hậu kỳ chỉnh sửa.
“Bạn học tiểu Hứa, cậu có muốn xem tư liệu tôi đã chuẩn bị cho cậu thêm một lần nữa không?” Chu Hiểu Mạn cầm theo máy tính bản lại gần.
Hứa Trăn lắc lắc đầu, nói: “Ngày hôm qua tôi đã xem xong, nhưng diễn xuất của những người đó không tốt lắm.
“Vì sợ ảnh hưởng nên tôi sẽ không xem lại nữa.”
Chu Hiểu Mạn sửng sốt một hồi.
Diễn xuất của bọn họ không tốt?
Nếu vậy thì cậu tính toán diễn cái gì đây? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận