Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 976: Tiết Mục Cảm Động

Bên dưới sân khấu, Chu Nhiên vốn còn muốn nhả rãnh vài câu để chế giễu vai trò lồng tiếng của Hứa Trăn, nhưng bị bầu không khí như hiện tại ảnh hưởng, không hiểu sao ông lại có cảm giác muốn nói nhưng không nên lời.
Trên tờ rơi dùng để tuyên truyền cũng đã viết rõ ràng, diễn viên bên trong bộ dô con cáo kia kỳ thật là một người nữ, cho nên tìm một người nam lồng tiếng cho cô thì có cái gì sai đâu?
Lúc này, diễn biến trên sân khấu vẫn còn tiếp tục.
Trong rừng rậm tổ chức một cuộc thi đào hang, con cáo ghi danh dùm Bổn Bổn vì muốn giành được giải thưởng thắng cuộc để có quả hạch tích trữ qua mùa đông.
Mắt thấy chú gấu Bổn Bổn dẫn đầu cuộc thi, thắng lợi đã gần trong gang tấc, không hiểu sao chú gấu vẫn đang đào rất hăng say thì chợt dừng tay.
"Đào đi, tiếp tục đào đi chứ, sao lại dừng lại?" Chú cáo lo lắng kêu lên.
Bổn Bổn đứng bên trong cái hang, bỗng nhiên khóc.
"Mẹ em, mẹ em cũng lừa em bằng cách này!"
Bổn Bổn nghẹn ngào nói: "Mẹ nói, mẹ nói em đi đào hang, nhưng khi em đào xong cái hang đó thì không thấy mẹ đâu!"
"Mẹ em đã lừa em! Mẹ là đồ lừa đảo!"
...
Nghe được Bổn Bổn khóc lóc kể lể, trên khán đài vang lên một tràng cười từ nhóm nhi đồng.
Nhưng những người trưởng thành thì lại im ắng đến âm trầm, cảm giác trong lòng như có một khối đá đang đè xuống.
Bổn Bổn thua trận thi đấu, không lấy được quả hạch.
Chú gấu thống khổ đập đầu vào tường, con cáo đành phải an ủi dỗ dành, lần sau thi đấu lại, tranh thủ lần sau đoạt giải quán quân.
Chỉ là, lần tranh tài này tuy không có được phần thưởng nhưng lại dẫn tới sự chú ý của gấu mẹ.
Gấu mẹ nghe Bổn Bổn khóc lóc kể lể mà thấy hối hận vì đã vứt bỏ nó, bà muốn thu nhận Bổn Bổn về sống tiếp với mình.
Mà chú cáo lại có địch ý rất dày đối với con gấu mẹ đã vứt bỏ Bổn Bổn kia, còn cãi lộn kịch liệt với gấu mẹ, mạnh mẽ lên án bà đã bỏ rơi Bổn Bổn ngay lúc nó cần có mẹ ở bên nhất.
Nhưng lời nói tiếp theo của gấu mẹ đã dập tắt lửa giận của con cáo chỉ trong nháy mắt:
"Bổn Bổn đi theo anh có thể có được chỗ tốt gì? Anh chỉ là một chú cáo què chân!"
Bà ta chống nạnh dõng dạc đường hoàng mà hô lên: "Nó giúp anh kiếm ăn, giúp anh đào hang, giúp anh sưởi ấm, nó đi rồi chắc anh tự sống được!"
"Bổn Bổn đi theo anh thì nó phải chăm sóc anh; Bổn Bổn đi theo tôi thì có tôi chăm sóc nó!"
Những câu nói đó khiến chú cáo á khẩu không trả lời được.
Bổn Bổn rất tức giận nên đã đuổi gấu mẹ đi, không cho phép bà ta tiếp tục lớn lối với anh cáo.
Nhưng mà, trong đêm dài, khi chú cáo nhìn thấy bóng lưng gấu mẹ ở phía bên ngoài cửa động thì lại nhịn không được thở dài một tiếng.
"Bổn Bổn..."
Giọng nói của con cáo trầm thấp mà vô lực, mang một tia khàn khàn, nói: "Em đi với mẹ em đi."
"Em không đi,” Bổn Bổn lắc đầu, vẫn như cũ nằm sấp ở bên chân của chú cáo mà nói, "Em muốn ở lại với anh."
Chú cáo cúi đầu nhìn đỉnh đầu của Bổn Bổn, một lúc lâu sau con cáo bỗng nhiên hất gấu con ra.
Rồi con cáo buông lời mắng nhiếc nói Bổn Bổn là phế vật, là của nợ, mau chóng cút ra khỏi hang.
Bổn Bổn bất lực nhìn bóng lưng của con cáo mà kêu khóc: "Anh, anh không cần em nữa sao?"
Hồ ly trầm mặc trong chốc lát, không có trả lời, nhưng cũng không quay đầu lại một lần mà chỉ đẩy xe lăn rời khỏi hang động.
...
Con cáo đi rồi, Bổn Bổn bị ép về nhà của gấu mẹ.
Nhưng mà hoàn cảnh gia đình mới lại khiến chú gấu con cực kỳ khó chịu.
Đám em trai em gái trong nhà khi dễ nó, mắng nó bẩn, chế giễu nó đần, không cho phép nó tới gần, có làm rơi vỡ đồ gì thì lại đổ hết tội lên đầu nó.
Rõ ràng Bổn Bổn đang ở tại nhà mình, nhưng lại như là về lại hoàn cảnh lẻ loi trơ trọi của lúc trước.
Có một ngày, ngày đó tuyết rơi rất lớn, em trai em gái thừa dịp gấu mẹ không có nhà mà hợp tác với nhau, nhốt Bổn Bổn nhốt ở ngoài cửa hang, bảo nó cút đi càng xa càng tốt.
Bổn Bổn bị lạnh đông cứng, cả người run rẩy nghe người nhà chửi rủa, rồi vừa khóc vừa chạy.
Chạy mãi chạy mãi, chạy theo tiềm thức thúc dục để rồi Bổn Bổn chạy về cái hang động trước đó nó và con cáo đã từng sống chung.
Ngay khoảnh khắc thấy được cánh cửa động, hai mắt Bổn Bổn bỗng nhiên phát sáng lên.
Nhưng mà, sau khi chú gấu con chạy vào trong hang động thì lại phát hiện cả hang động đều trống rỗng, bộ bàn ghế nhỏ lúc trước bọn họ dùng vẫn còn y nguyên trên mặt đất, bốn phía đều là tro bụi, mạng nhện giăng đầy các góc nhà.
"Anh, anh ơi!"
Bổn Bổn kêu hai tiếng, mờ mịt luống cuống dạo qua một vòng bên trong hang động nhưng không có nhìn thấy con cáo đâu, chỉ tìm được bức hình lúc trước chính mình đã khắc lên vách động, bức hình miêu tả một gấu một cáo sống chung.
Nó dừng bước, ngơ ngác đứng trước mặt bức hình, rồi duỗi móng vuốt mà miết lên hình ảnh chú cáo nhỏ.
"Anh ơi..."
Thốt lên một tiếng nghẹn ngào rồi Bổn Bổn rốt cuộc nói không ra lời.
Nó chậm rãi ngồi xuống đưa trán dựa lên hình ảnh chú cáo nhỏ trên vách động lạnh băng mà gào khóc thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận