Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 447: Muốn Chấm Dứt Hợp Đồng? ?

Cùng lúc đó, trong phòng trà.
Hứa Trăn an tĩnh ngồi ở tại chỗ, hơi hơi buông mi mắt xuống, không hề lên tiếng.
Tống Úc từ phòng trà bên cạnh đi vòng qua ngồi ở bên cạnh hắn, nhưng cũng không nói lời nào.
Mà Trần Chính Hào lại không đi qua.
Y đặt chén cháo đã ăn xong xuống sàn, sau một lâu trầm mặc mới đứng dậy đi ra ngoài, tìm một góc an tĩnh, bấm một dãy số.
“Đô đô đô……”
“Uy?”
Nghe thấy cuộc gọi được kết nối, Trần Chính Hào trầm giọng nói: “Hoàng Chí Tín? Tôi là Trần Chính Hào.”
Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một hồi, đang định nói, nhưng lại bị Trần Chính Hào cắt ngang: "Đừng nói tiếng Quảng Đông với tôi, tôi biết cậu có thể nói tiếng phổ thông."
Sau một lúc lâu, Hoàng Chí Tín ngượng ngùng cười, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo mà nói chuyện: “Đúng là biết một chút, nhưng không sành sỏi lắm.”
“Hào ca, tại sao anh lại liên hệ với tôi?”
Ngữ khí của Trần Chính Hào không có nửa điểm dao động, mà lạnh nhạt nói: “Trời đã tốt, tôi cùng không muốn nhiều lời với cậu, nghe nói cậu đi đoạt “Lang Gia Bảng” ở Đông Nhạc?”
“Ha ha ha, việc này?” Hoàng Chí Tín cười nói, “Nói “đoạt” thì khó nghe, tôi chỉ tranh mà thôi.”
“Hào ca, chúng ta đều là diễn viên, anh hẳn phải biết cảm giác tâm ngứa ngáy sau khi xem một kịch bản mình thích."
“Lúc trước đi thử vai “Máu Đào Kiếm”, anh cũng không phải hạ thấp để đi tranh vai “Kim Xà Lang Quân” sao?”
Trần Chính Hào sắc mặt trầm xuống.
Y biết Hoàng Chí Tín đây là ở châm chọc mình, thuận tiện châm ngòi ly gián quan hệ giữa y và Hứa Trăn.
Nhưng mà xin lỗi.
——Chính vì Hứa Trăn thành công giật lấy vai “Kim Xà Lang Quân” từ chính tay mình mà Trần Chính Hào mới nhớ tới nam diễn viên ít tên tuổi lúc bấy giờ, đồng thời coi hắn như một đối thủ ngang tài ngang sức để cạnh tranh.
Cho nên, đây căn bản không tính là mâu thuẫn.
Từ trước đến nay, Trần Chính Hào ghét nhất chính là phế vật, người nhu nhược, người nói không giữ lời, chứ không phải những nhân vật lợi hại.
““Lang Gia Bảng” là IP do chính Hứa Trăn chọn, cũng là bộ phim truyền hình do Đông Nhạc chế tác cho hắn, hơn cũng còn là vai chính đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của hắn.” Trần Chính Hào lạnh lùng nói, “Cậu thấy cô gái xinh đẹp độc thân thì có thể theo đuổi, nhưng nếu thấy thê tử của người khác mà tâm can ngứa ngáy, như vậy cũng nhất định muốn đi tranh?”
Hoàng Chí Tín nghe ngữ khí của y không tốt, nhịn không được nắm chặt di động, nhíu mày nói: “Hào ca, vậy ý của anh là gì? Kêu tôi từ bỏ?”
Trần Chính Hào thờ ơ đáp: “Cậu có thể tiếp tục tranh, đây là tự do của cậu.”
“Nhưng tôi nhắc trước cho cậu một câu: Tôi cũng có hứng thú với bộ “Lang Gia Bảng” này, cho nên tôi có thể sẽ đi tranh.”
Hoàng Chí Tín vừa nghe lời này, tức khắc trong lòng căng thẳng, nói: “Hào ca, anh không cần đùa giỡn với tôi như vậy…”
Trần Chính Hào ngắt lời nói: “Ai đùa với cậu?”
“Lang Gia Bảng là kịch bản tốt, nhân vật Mai Trường Tô này cũng rất thích hợp tôi, tôi vô cùng vừa ý.”
“Trước đó không tranh, chỉ bởi vì tôi không muốn đoạt đồ của bẳng hữu.”
“Nhưng nếu cậu muốn diễn, tôi dĩ nhiên biết cậu là người như thế nào?”
Trần Chính Hào cười nhạo nói: “300 vạn một tập? ghê gớm, đúng là lợi hại hơn hài tử 20 tuổi, nhưng cậu sẽ không cho rằng cái giá này sẽ vô địch thiên hạ đúng không?”
Nói đến nơi này, y bỗng nhiên thu liễm ý cười trong giọng nói, lạnh lùng đáp: “Hoàng Chí Tín, hôm nay tôi chỉ nói đơn giản như vậy.”
“Cậu dám đụng vào “Lang Gia Bảng”, tôi tuyệt đối cũng tranh kịch bản này đến cùng với cậu.”
“Mặc dù Hứa Trăn không lấy được bộ kịch này, thì tôi có thể bảo đảm cậu 100% cũng không lấy được!”
“Không tin, thì cứ thử xem!”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Ngay khi Trần Chính Hào nói ra những lời này, thì ở đầu bên kia điện thoại, Hoàng Chí Tín im lặng hồi lâu.
Trong ống nghe chỉ có tiếng thở gấp gáp và nặng nhọc của hắn, nhưng không hề nghe thấy tiếng phản hồi nào.
“Hào ca……”
Qua hồi lâu, Hoàng Chí Tín mới rốt cuộc miễn cưỡng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, thanh âm khàn khàn nói: “Anh nhất định phải vì chuyện này mà kết thù với tôi?”
“Ha hả,” Trần Chính Hào nhẹ nhàng cười, nói, “Cậu nghĩ mình là ai?”
Những lời này, thậm chí cũng không phải câu hỏi.
“Trần Chính Hào……”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Hoàng Chí Tín hơi run lên vì tức giận quá mức, nói: "Được rồi, tôi nhớ rồi, tôi hiểu ý của anh."
“Nhưng tôi hy vọng rằng anh vẫn sẽ có đủ tự tin để nói với tôi điều này sau mười năm nữa!"
Khóe miệng Trần Chính Hào hơi hơi cong lên, cười nhạo nói: "Đương nhiên là có, nhưng tôi hy vọng mười năm nữa cậu vẫn có dũng khí đi đoạt kịch bản của Hứa Trăn.”
Hoàng Chí Tín: “……”
“Đô đô đô đô……”
Một lúc sau, một âm báo bận rộn vang lên.
Trần Chính Hào đã dứt khoát lưu loát mà cắt đứt điện thoại.
“Bang!”
Lúc này, Hoàng Chí Tín đang ở trong khách sạn tại thủ đô, vừa kết thúc cuộc gọi, hắn đã tức giận đến mức hung hăng nện vỡ điện thoại trên mặt đất.
……
Chiều 23/1, Trâu Khánh Xuân cuối cùng đã thành công trở về trụ sở Đông Nhạc ở thủ đô sau khi trải qua một phen lang bạt kỳ hồ.
Vừa mới thấy gã quay về, bộ trưởng Tằng Nghị của bộ phận kinh tế nghệ sĩ lập tức đuổi theo phía sau gã, thần sắc vội vàng nói: “Trâu giám đốc, sáng nay tôi mới nhận được tin tức từ A Trăn, hắn muốn chấm dứt hợp đồng với công ty?”
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Tôi gọi điện cho Kiều Phong thì hắn kêu tôi hỏi ngài!”
Trâu Khánh Xuân không dừng bước, một đường hấp tấp mà về tới văn phòng của mình, đóng cửa lại, nghiến răng nghiến lợi nói “Giải quyết đi, để cho hắn đơn phương chấm dứt hợp đồng!”
“Để hắn tính tiền vi phạm hợp đồng!”
Vẻ mặt Tằng Nghị kinh ngạc, à nhìn Trâu Khánh Xuân, nói: “Thật sự muốn làm vậy? Chấm dứt hợp đồng với Hứa Trăn?”
“Trâu giám đốc, ngài nói giỡn sao? !”
“Tôi không nói giỡn!” Trâu Khánh Xuân ngẩng đầu lên, ánh mắt giận dữ nhìn Tằng Nghị, nói, “Đem hợp đồng của hắn lại đây, sau đó gửi cho hắn chi tiết về những thiệt hại trong vi phạm hợp đồng!”
“Thế nào mà không được mấy ngàn vạn? Để cho hắn bồi thường! Tôi xem hắn có đủ khả năng bồi thường hay không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận