Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 928: Tư Tưởng Lớn Gặp Nhau

Cao Bác vừa đưa ra đáp án, hiện trường nháy mắt chìm vào yên tĩnh.
Tạ Ngạn Quân?
Những thành viên dự bị còn lại liếc nhau một cái, mặt đầy nghi hoặc.
Nói thật, Tạ lão sư không phải là diễn viên chủ lưu, hơn nữa xưa nay cũng không tham gia gameshow.
Nếu mọi người không bị giới hạn cơ hội đoán, khả năng đoán một trăm người cũng không ai chọn đoán là Tạ Ngạn Quân.
—— Dù gì đây cũng là diễn viên “hàng dự bị”.
Hơn nữa, những phân tích Cao Bác vừa nói dù nghe xong thì cảm thấy có chút hợp tình, nhưng đều là người trong ngành, mọi người biết phỏng đoán thế này thật ra không hợp lí.
Nguyên nhân xuất phát từ Từ Hạo Vũ, hắn ta là diễn viên có điều kiện, bố hắn, Từ Hãn, là người có giao thiệp rất rộng trong giới này, riêng hắn cũng có nhiều quan hệ hữu hảo.
Người có thể không mang trở ngại tâm lý mà lôi Từ Hạo Vũ ra trêu chọc, không tới một trăm thì cũng được tám mươi.
Chỉ riêng ảnh đế, thị đế là có thể kể ra hai ba mươi người, số diễn viên phái thực lực còn lại càng là nhiều vô số kể.
Cao Bác suy đoán "sát thủ mặt lạnh" là Tạ Ngạn Quân, không thể nói không hề có đạo lý, chỉ có thể nói là quá mù mờ.
...
Nhưng mà ngay tại lúc đó, khi còn đang ghi âm.
Mấy vị khách quý nghe được cái tên "Tạ Ngạn Quân" này thì kém chút đã cười thành tiếng tại chỗ.
Bọn họ vốn dĩ nhìn thấy Cao Bác vội vàng bấm chuông, còn tưởng gã có cao kiến gì.
Không nghĩ đến là gã trả lời đại...
Cả nhóm người trơ mắt xem Hứa Trăn ngồi trước mặt mình, biết rõ hai con người này đến tột cùng khác nhau nhiều bao nhiêu.
Tạ Ngạn Quân chỉ cao có một mét bảy, Hứa Trăn cao chừng một mét tám mấy;
Tạ Ngạn Quân có vóc người trung đẳng, Hứa Trăn mang vóc người thon gầy;
Tạ Ngạn Quân nay năm đã hơn năm mươi tuổi, mà Hứa Trăn mới hai mươi hơn...
Đương nhiên, những tin tức này không thể thông qua hình đại diện mà suy đoán ra được.
Đám người trong phòng nghe Cao Bác tràn đầy tự tin hô to tên của "Tạ Ngạn Quân", cảm giác tựa như là vừa nhìn thấy một người mù sờ người đầu trọc đoán ra dưa hấu, còn phải theo thói quen gõ mấy cái nghe xem có kêu hay không.
Cái cảm giác biết hết nhờ thị giác thượng đế “người ngoài cuộc” này làm cả đám người cười đến dậm cả chân.
Hứa Trăn lúc này cũng không biết Cao Bác rốt cuộc nghĩ làm sao, nghe được đáp án là "Tạ Ngạn Quân", hắn chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa ngơ ngáo.
Hắn giơ microphone lên, vẫn như cũ dùng giọng nói lười biếng ban đầu, không nhanh không chậm mà mỉm cười hỏi: "Anh xác nhận chọn đáp án này?"
"Chẳng lẽ danh xưng cháu trai quốc dân mà Từ Hạo Vũ có chỉ là nói suông?"
Vừa dứt xong câu này, bầu không khí trong đại sảnh ghi hình vừa nãy còn đang nghiêm túc suy đoán, nháy mắt liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Cả khán giả trước màn ảnh lẫn thí sinh sau khán phòng đều không phân địch ta mà cười đến ngửa tới ngửa lui.
"Ha ha ha ha cháu trai quốc dân, trời ơi cứu tôi..."
"Ai u chết mất, Từ Hạo Vũ có muốn cân nhắc tự đổi thành cái biệt danh này hay không? Xưng thế này là quá chuẩn xác!"
"Cháu trai quốc dân chuẩn con bà nó luôn! Con hàng này thấy ai cũng kêu chú, nửa cái ngành giải trí đều là chú của hắn, cứ là nhân loại thì chắc chắn là chú của hắn!"
"Nói kiểu gì thì người có tuổi trong ngành không là chú hắn cũng là dì hắn, hoặc là cô của hắn, dù sao cũng phải gọi hắn một tiếng cháu Từ!"
"Nghiêm túc hỏi một câu, cái danh xưng cháu trai quốc dân này thật sự có tồn tại sao? Còn do lão sư mặt lạnh đề xuất?"
"..."
Trong lúc nhất thời, cả cái khán đài cười rung trời, người xem thậm chí đã không thèm quan tâm "sát thủ mặt lạnh" đến cùng có phải Tạ Ngạn Quân hay không.
Dần dần, bọn họ thậm chí còn hy vọng lão sư "Mặt lạnh" không phải.
Bởi vì như vậy, bọn họ liền có thể tiếp tục đoán tiếp.
Hơn nữa lần này bọn họ có suy đoán phạm vi: Đây còn là một thành viên thuộc câu lạc bộ chú bác xã giao của Từ Hạo Vũ.
Nhưng ngay lúc này đây, trên khu dự bị.
Cao Bác không để ý người khác cười vang, vẫn như cũ tràn đầy tự tin ngẩng đầu.
Gã đoán "Tạ Ngạn Quân" đương nhiên là bởi vì bắt gặp Tống Úc ở sân.
Mà Tống Úc và Từ Hạo Vũ không quen, cũng không đủ tuổi tác để có thể lôi Từ Hạo Vũ ra trêu đùa, cho nên "sát thủ mặt lạnh" tất nhiên liền là Tạ Ngạn Quân.
Logic thông suốt, chỉ là không có cách nào nói với người khác.
Người chủ trì mang nét mặt vi diệu nhìn Cao Bác, hỏi nói: "Chắc chắn là Tạ Ngạn Quân đúng không?"
Cao Bác gật đầu nói: "Chắc chắn."
Người chủ trì chớp chớp mắt, nói: "Vậy chúng ta hãy cùng xem xem suy đoán này có chính xác không."
Nói rồi ông ta quay đầu nhìn qua hướng màn hình lớn phía sau, chỉ vào ảnh đại diện của "sát thủ mặt lạnh" mà đếm: "Ba, hai, một..."
Đếm ngược kết thúc, ảnh đại diện loá lên đèn đỏ.
"Xin lỗi, cậu đã đoán sai."
Người chủ trì mang vẻ mặt đầy tiếc nuối quay đầu trở lại, nhìn Cao Bác mà nói: "Thân phận thật sự của sát thủ mặt lạnh không phải là Tạ Ngạn Quân."
Cao Bác đang tươi cười lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Ngọa tào, không đúng?
Suy luận của ta có vấn đề ở chỗ nào! ?
...
"Ha ha ha ha ha ha..."
Nhìn thấy màn này, nhóm người thích hóng hớt chung quanh cười đến sướng hết mình mẩy.
Mà cùng lúc đó, Hứa Trăn đang ở trong phòng thu âm cũng quay đầu nhìn mấy vị khách quý chung quanh, bên trong giọng nói mang theo vài phần ý cười, bảo: "Nhìn khuôn mặt của Cao Bác có vẻ rất là khiếp sợ!"
"Nghĩ cái gì vậy chứ, không biết suy luận thế nào mà chỉ nhiêu đó đã xác định tôi là Tạ lão sư?"
Nhưng chỉ một giây sau.
Ba vị khách quý trong phòng nghe nói như vậy lại vô cùng ngạc nhiên, quay đầu nhìn về Hứa Trăn.
—— bởi vì, lúc hắn nói ra hai câu này, hắn vẫn đang dùng giọng của Từ Hạo Vũ.
Đây là muốn làm gì?
Phần phối âm kết thúc rồi mà, sao cậu ta vẫn còn diễn được vậy?
Hay dùng giọng Từ Hạo Vũ nhiều quá nghiện rồi? ?
Nhưng mấy người kia không biết: Lúc nãy, hai câu nói của Hứa Trăn đã thông qua loa phát thanh mà vang lên trong đại sảnh ghi hình.
Hắn đã không tắt mic!
Bạn cần đăng nhập để bình luận