Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 226: Nhân Vật Bi Kịch

"Ta khi đó là bá chủ Thành Nam."
Trong trường quay, Liễu Diễm Dương cho Hứa Trăn diễn nói về chuyện hồi nhỏ trước, thong thả cười: "Lúc ấy mọi người đều nói, 'Tên của Liễu Diễm Dương có thể dọa trẻ con không khóc đêm', sao ngươi chưa từng nghe thấy tên ta?"
Triệu tiêu đầu do Tống Úc diễn tựa đầu vào khung cửa, lắc đầu nói: "Khi đó ta là tên tranh tử thủ, một năm 12 tháng thì có đến 11 tháng rưỡi áp tải ở bên ngoài, nào có sức lực để ý đến lời đồn đại ở phố phường?"
Liều Diễm Dương hỏi: "Nói đến, sao ngươi lại vào được tiêu cục? Là thông qua thân thích hay là cố nhân của phụ mẫu?"
Triệu tiêu đầu lắc lắc đầu, nói: "Đều không phải, ta là gặp được quý nhân."
Nói rồi, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt hoài niệm nói: "Khi đó ấy à, ta không có chỗ để đi, mỗi ngày đều đi bộ trên đường phố."
"Ta thấy trên đường có người bán tài nghệ cũng có thể kiếm tiền, ta cũng nghĩ ra một cách."
"Ta biết nín thở, hay là ta biểu diễn nín thở để kiếm tiền."
Triệu tiêu đầu cười khổ: "Lúc đó ta nghĩ, thời gian ta nín thở càng dài, tiền bọn họ cho sẽ càng nhiều, thể là ta ra sức nín thở."
"Cho đến khi ta thật sự không nín thở được nữa rồi, ngẩng đầu lên, phát hiện người xung quanh đều đã đi hết rồi."
"Ha ha ha ha...." Liễu Diễm Dương ở bên cạnh nghe hắn kể, cười đến đập bàn, hồi lâu sau mới nói, "Vậy thì có liên quan gì đến việc ngươi vào tiêu cục?"
Triệu tiêu đầu nói: "Lúc đó đợi người xem gánh xiếc đều đi hét rồi, ngõ nhỏ bên cạnh lại có một tiểu nữ hài đi đến, khen ta nín thở lợi hại, nói cha nàng muốn gặp ta."
Khi nói chuyện, khuôn mặt cứng rắn của Triệu tiêu đầu lộ ra tia dịu dàng, nói: "Lại về sau, phụ thân của tiểu nữ hài thành nhạc phụ của ta, hắn chính là tổng tiêu đầu của tiêu cục này."
Trong kịch bản "Ôn Lương Châu", hình tượng nhân vậy Liễu Diễm Dương và Triệu tiêu đầu có bản chất khác biệt nhất định.
Tính tình Liễu Diễm Dương ngây thơ hoạt bát, nhưng từ đầu đến cuối đều là nhân vật bi kịch;
Mà Triệu tiêu đầu tính tình lão luyện thành thục, mà trong bộ phim lại gánh trách nhiệm là hài kịch.
Bi kịch trời sinh chấn động nhân tâm hơn hài kịch.
Cho nên, khi hai người cùng khung hình, lực chú ý của người xem không hề nghi ngờ là sẽ ở trên người Liễu Diễm Dương.
Cái này không liên quan gì đến kỹ thuật diễn của diễn viên, đơn thuần là vấn đề hình tượng nhân vật.
Tống Úc tôn trọng kịch bản, nguyện diễn vai phụ, nhưng lại không muốn biến thành cảnh làm nền đơn thuần.
Hắn cho rằng, hai diễn viên chính nhất định phải thực lực ngang nhanh, mới có thể làm cho mâu thuẫn câu chuyện càng thêm mãnh liệt, càng làm cho người xem say mê.
Nói cách khác, 'hài kịch' nhân sinh của Triệu tiêu đầu nhất định phải đủ làm người say mê, đủ để người cực kỳ hâm mộ, mới có thể nổi bật được rung động của bi kịch của Liễu Diễm Dương.
--- Ừ, nói tóm lại, Tống Úc một lòng muốn diễn cảnh bão tối dùng lý do này thành công thuyết phục chính mình.
Mặc dù hắn thấy được biểu diễn của Hứa Trăn đến hiện giờ cũng đều không tệ, nhưng này vẫn không phải là kết thúc.
Điểm bùng nổ còn chưa bắt đầu đâu.
Lực cảm nhiễm cảm xúc như nào, luôn phải cao; bộ phận cao trào mới có thể thấy được rõ ràng.
Tống Úc có dự liệu đối với cảnh biểu diễn này của mình: Đầu tiên khống chế cảm xúc, diễn khiêm tốn; sai đó theo diễn biến câu chuyện, lại từng chút thả Liễu Diễm Dương không bỏ.
Đồng thời, Tống úc có lòng tin cuối cùng sẽ hòa một ván.
--- Bởi vì dựa theo kịch bản, điểm bùng nổ của Liễu Diễm Dương nằm ở màn đếm ngược thứ hai.
Mà điểm bùng nổ của Triệu tiêu đầu nằm ở cuối cùng màn một.
Thường nói, tiên cơ tất bại, đạo lý này sao hắn có thể không hiểu chứ?
....
Lúc này trong studio, Liễu Diễm Dương đã hoàn toàn bỏ cảnh giác đối với Triệu tiêu đầu.
Hắn nghiêng đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhõm, hỏi: "Huynh đệ, có rượu không?"
Triệu tiêu đầu do Tống Úc diễn nhoẻn miệng cười, thần thái sáng láng nói: "Có huynh đệ liền có rượu."
Nói, hắn lập tức đứng dậy mang đến mười vò rượu, phất tay liền mở giấy bọc của một vò, đưa cho Liễu Diễm Dương.
Liễu Diễm Dương nhìn rượu đầy một bàn, kinh ngạc nói: "Tối như này, ngươi lấy đâu ra nhiều rượu vậy? Trong nhà ủ sao?"
Triệu tiêu đầu nghe đến câu này, thần bí cười, thấp giọng nói: "Tức phụ của ta có tin vui."
"Lúc trước ta mới mua 50 vò để trong hầm, xem như trạng nguyên hồng."
"Kết quả ngươi vừa đến, con trai ta sợ là không thi được trạng nguyên rồi."
"Ha ha ha..." Liễu Diễm Dương cười đến ngả nghiêng, trong mắt lóe lên vẻ hâm mộ rồi lại biến mất, nói, "Đáng tiếc, không thi đậu trạng nguyên, đành phải đi làm đại hiệp, ài."
Triệu tiêu đầu cười lắc đầu nói: "Còn không phải sao?"
Hai người dứt lời liền sảng khoái nâng ly, Liễu Diễm Dương nói đến quá khứ những năm này đến ám sát Cửu Vương gia.
Mà Triệu tiêu đầu lại bị rượu ảnh hưởng, đầu óc nóng lên, lại nói ra một bí mật kinh thiên:
Thì ra, Cửu vương gia nói mình bị ám sát 36 lần, mà Liễu Diễm Dương lại công bố mình chỉ ám sát 33 lần, nguyên nhân là ở chỗ Triệu tiêu đầu.
-- Bởi vì, Triệu tiêu đầu cũng từng đi ám sát Cửu vương gia 3 lần, chỉ có điều, sổ nợ này cuối cùng lại tính lên đầu Liễu Diễm Dương.
Sự trùng điệp của quá khứ hai nhân vật đến đây đã là điểm cao nhất.
Bí mật vốn dễ dàng rút ngắn khoảng cách giữa người với người, huống chi, hai người còn có trải nghiệm giống nhau, cùng chung kẻ địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận