Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 461: Võ Thuật Hàng Thật Giá Thật

Rốt cuộc, đạo diễn của “Dương Gia Tướng” không thể nhịn nổi nữa mà hung hăng mắng chửi Từ Hạo Vũ một hồi.
—— kỹ thuật diễn xuất kém thì thôi đi, ngay cả lời thoại cũng không chịu đọc đoàng hoàng!
Suốt ngày chỉ vì mấy cái lỗi cấp thấp này mà tiến độ quay luôn bị ảnh hưởng, đúng là bùn không bám được vào tường!
Từ Hạo Vũ vốn dĩ luôn áy náy vì bản thân thường xuyên quên lời, lần này còn bị phun máu chó đầy đầu ở trước mắt mọi người, sắc mặt thoáng chốc tái đi vì xấu hổ.
“Thực xin lỗi, đạo diễn, thực xin lỗi……”
Từ Hạo Vũ vội vàng cúi đầu xin lỗi, mặt đỏ bừng nói: "Tôi, tôi vừa rồi quá căng thẳng, cảnh sau nhất định sẽ thông qua, ngài hãy tin ta!”
Đạo diễn xoa eo, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc thấy thái độ của gã còn tính là đoan chính cho nên đành thở dài, nói: “1 phút sau tiếp tục, các tổ chuẩn bị sẵn sàng!”
Từ Hạo Vũ miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng vén ống tay áo lên, nhanh chóng nhìn vào bên trong cánh tay.
Hứa Trăn đứng ở bên cạnh không biết gã đang làm cái gì, cho nên mới nghiêng đầu nhìn qua, lại thấy bên trong cánh tay của Từ Hạo Vũ tràn ngập dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Nòng nọc văn” màu xanh lam.
Nhìn kỹ một chút mới có thể nhận ra một số câu, “Không thể lỗ mãng”, “Trước khi đi phụ thân đã dặn dò chúng ta như thế nào.”
Vẻ mặt của Hứa Trăn tức khắc hoang mang.
—— đây là, “phao” lời thoại sao?
Thằng nhãi này cứ nhiên viết lời thoại vào trong cánh tay? ?
Ngươi…… Ngươi thật đúng là đứa bé lanh lợi!
Hứa Trăn bị hành vi gian lận này của gã làm cho khiếp sợ, may lời thoại của Dương Lục Lang không nhiều lắm, chứ nếu đổi lại là loại nhân vật lảm nhảm như Gia Cát Lượng thì dù có ba đầu sáu tay cũng không đủ viết!
……
“Tôi đã sẵn sàng!”
Một lát sau, Từ Hạo Vũ thu lại ống tay áo, tự tin tràn đầy mà kêu lớn.
Đạo diễn không thể nề hà mà ngửa đầu nhìn trời, sau đó trở về chỗ ngồi, tiếp tục cảnh quay trước đó.
Cũng may, tâm đỉe của cảnh này không phải Dương Lục Lang, mà là Dương Thất Lang cùng Phan Báo.
Hứa Trăn phát huy phi thường ổn định, Đường Dật cũng biểu hiện đến đáng giá thưởng thức.
Chờ Dương Thất Lang bị Phan Báo chọc giận, phẫn nộ mà nhảy lên lôi đài, trong tâm hoàn toàn của đoạn này lập tức tập trung lên hai người trên lôi đài.
Nhìn thấy Hứa Trăn nghênh ngang đứng trên đài cao, một bên săn ống tay áo, một bên sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Đường Dật ở phía đối diện, khiến cho đạo diễn hưng phấn đến nắm chặt tay.
Cơn tức giận tích tụ từ trong lồng ngực bởi màn kéo chân của Từ Hạo Vũ đã tức khắc biến mất không thấy tăm hơi.
—— sớm nghe người ta nói, đây là một diễn viên biết công phu hàng thật giá thật!
Không cần thế thân, không cần hiệu ứng đặc biệt, không treo dây thép, không dựa vào cắt nối biên tập, mà trực tiếp thể hiện theo yêu cầu của kịch bản, hơn nữa đánh võ đến vô cùng xinh đẹp, đây quả nhiên là đối tượng lý tưởng để quay phim? ?
Tuy nhiên có một điều mà đạo diễn hơi tiếc nuối: Chính là Hứa Trăn thật sự quá gầy.
Với mái tóc đuôi ngựa gọn gàng, hắn mặc kỵ trang màu đỏ sậm, tay áo bó, cổ tay áo, thắt lưng và giày ủng đều màu đen. Trong bộ trang phục này, hắn gầy và thẳng như một mũi lao.
Đối lập với Hứa Trăn, thân hình của Đường Dật cơ bản chỉ có chút tráng kiện nhưng lại trở nên hùng tráng như gấu.
Đạo diễn nhìn hai người đứng chung mọt khung hình, nhịn không được chậc chậc lưỡi.
“Dương Gia Tướng” không phải phim võ hiệp, mạnh yếu đều phải cần chú ý logic…
“Phanh!”
“Phanh!”
“Phanh!”
“……”
Ngay khi ông ta còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì trên lôi đài, hai người đã lao vào đánh nhau.
Tuy nhiên, điều khiến đạo diễn ngạc nhiên chính là động tác võ thuật của Hứa Trăn lúc này hoàn toàn khác với phong cách phiêu dật linh động, tiêu sái phóng túng trên sân khấu của Xuân Vãn năm đó.
Lúc này hắn đã sử dụng những cú đánh ngắn, gọn và rất nhanh.
Từng li từng tí, ra đòn mạnh, động tác dứt khoát, phát lực quyết liệt và mau lẹ.
Sau khi Hứa Trăn lên lôi đài, nắm đấm uy lực và nặng như mưa rền gió dữ, nhất thời không ngừng, chỉ sau mười mấy cú đấm, đã bức cho Đường Dật đỡ trái hở phải, không còn sức để chống trả.
Không biết từ khi nào, đạo diễn đã há to miệng.
Ánh mắt của ông ta lướt qua màn hình theo dõi và trực tiếp nhìn về phía lôi đài.
——Sức bật bùng nổ này quá mãnh liệt!
Khoảng cách hơn mười mét, ông ta dường như cảm nhận được cơn gió mạnh thổi ngang qua mặt.
Đây chính là công phu hàng thật, giá thật!
Khi đoạn thách đấu trên lôi đài thật sự diễn ra, ngay lập tức đạo diễn tin rằng có khả năng Phan Báo dù cường tráng cũng không thể đánh lại Dương Thất Lang thon gầy, anh tuấn này.
Trước sức mạnh bùng nổ và kỹ năng nhanh nhẹn, hoạt bát như vậy, thì hai mươi hay ba mươi cân thịt còn tính là gì?
“Ta thấy ngươi dùng ám tiễn đả thương người!”
Trên đài, Đường Dật đóng vai Phan Báo đã hoàn toàn bị quyền cước như cuồng phong bão tố cưỡng chế. Dương Thất Lang bắt lấy cánh tay của y, thuận thế vặn trái tay, trực tiếp rút một chiếc máy kim loại từ trong tay áo ra, ném xuống đất và hét về phía dưới đài: “Mọi người xem xem, đây là thứ gì!”
Dưới lôi đài, một nhóm biểu diễn đã được sắp xếp trước đó, lập tức vây quanh và kêu lên, "Tụ tiễn!”
“Hắn giấu tụ tiễn!”
Dương Thất Lang kiềm chặt cánh tay của Phan Báo, hét to: “Phan Báo, ngươi còn lời gì muốn nói!”
Phan Báo vừa phẫn nộ lại vừa khẩn trương, hắn quay đầu quát lớn: “Dương Thất Lang, ngươi buông tay!”
“Ta là con trai của thái sư, đường đường là quốc cữu gia! Ngươi dám đánh ta? Tin hay không ta diệt Dương gia các ngươi…”
“Phanh!”
Hắn lời còn chưa dứt, Dương Thất Lang đã đá vào chân của hắn, ấn hắn quỳ xuống, tức giận đến mức ánh mắt muốn phun ra lửa: “Gia gia đánh chết ngươi!”
“Hôm nay tiểu gia ta liền phải thay trời hành đạo, đánh tên cẩu vật không biết xấu hổ như ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận