Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1023: Không thể tiết lộ

Lúc này, đầu bên kia điện thoại, Tống Úc nói về "Muốn Gặp Người" mà cười đến rất vui vẻ.
"Ha ha ha bộ phim này buồn cười chết tôi rồi!"
Gã giậm chân, cười nói: "Tôi vừa mới click vào xem một chút, mẹ nó cảnh đầu tiên mở màn đã là một tấm ảnh đen trắng lớn của cậu đặt ở trên bàn thờ, còn có một đám người xung quanh đang khóc, bình luận chạy trên màn hình đều là cười như điên rồi cậu có biết không?"
"Ấy chết, không được, đậu phộng ha ha ha ha ha! Bộ phim này quá tuyệt vời, phá kỷ lục!"
"Chết rồi mà không mang theo đệm lưng ha ha ha ha ha ha! !!"
Hứa Trăn: "..."
Vẻ mặt hắn bình tĩnh đưa điện thoại ra xa tai một chút, để tránh cho tiếng cười của Tống Úc đâm thủng màng nhĩ mình.
Chết thì chết chứ, chết sớm hay chết muộn thì cũng chết thôi.
Chết ở cảnh mở đầu, khán giả chẳng những không đau lòng mà ngược lại còn cười lớn, chẳng phải là cái chết xứng đáng sao?
Tất nhiên, mình đã đóng hai vai trong "Muốn Gặp Người" nên biết, tính cả cuộc sống khi xuyên qua thời không, từ đầu đến cuối hắn đã chết ba lần, cộng thêm một lần tai nạn xe cộ biến thành người thực vật.
Bây giờ khán giả không cần biết những điều này.
Cười đi, cười thật thỏa thích, tôi sẽ ở phía sau chờ mọi người.
Hứa Trăn hỏi: "Tôi thấy trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, vừa rồi anh có gọi cho tôi sao?"
Tống Úc nói: "Ha ha ha, đúng đúng đúng."
Giọng nói của gã có chút trêu chọc mà nói: "Dì hai của tôi đang xem bộ phim của cậu, muốn hỏi cậu thấy 'Muốn Gặp Người' là bi kịch hay hài kịch."
"Nếu đó là bi kịch, bà ấy sẽ từ từ xem lại. Anh đây đã bị thương sau khi xem “Phong Tranh” lúc trước, vẫn đang trong thời gian hồi phục, không chịu đòn nổi nữa."
Hứa Trăn chớp chớp mắt, nói: "Đó là một bộ phim huyền nghi."
Tống Úc: "... Nói tiếng người đi! Tôi không hỏi cậu về tình tiết bộ phim, mà hỏi cậu có sống sót đến cuối cùng không?"
Hứa Trăn suy nghĩ một chút, cảm thấy rằng mặc dù mình đã chết ba lần liên tục, nhưng hắn thực sự còn sống đến khoảng thời gian đại kết cục cuối cùng kia, vì vậy hắn rất thành thật trả lời: "Sống đến cuối cùng."
Tống Úc lại hỏi: "Vậy xem như là cái kết có hậu sao?"
"Ừm..." Hứa Trăn do dự một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Ban đầu hắn không muốn tiết lộ bộ phim, nhưng Tống Úc vẫn tiếp tục quấy rầy hắn không tha, vì vậy Hứa Trăn chỉ có thể nói: "Để tôi nói cho anh biết đi."
"Trong cảnh cuối cùng của bộ phim này, tôi lái xe máy chở nữ chính trên con đường ven biển hóng mát trong ánh hoàng hôn. Cô ấy nói rằng sau này cô ấy muốn gả cho tôi."
Nghe hắn miêu tả, Tống Úc đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, cau mày hỏi: "Cảnh tượng này không phải là ký ức hay là tưởng tượng chứ?"
Hứa Trăn nói: "Không phải, đó là hiện thực."
Tống Úc lại hỏi: "Vậy chẳng lẽ một trong hai người các cậu mắc bệnh nan y?"
Hứa Trăn: "... Không có. Đều rất khỏe mạnh."
Vừa dứt lời hắn còn nghiêm túc dặn dò: "Đừng nói với dì hai là tôi đã nói với anh, chỉ cần nói là anh tự tìm cách lấy được."
"Tôi đã ký thỏa thuận, tôi không thể tiết lộ bộ phim."
Tống Úc luôn cảm thấy những gì hắn nói có chút kỳ lạ, nhưng dì hai đã muốn hỏi, đầu gã đang rối loạn cả lên, vì vậy đã tạm thời gửi những lý do thoái thác của Hứa Trăn này qua cho bà ấy.
Quên nó đi, theo đuổi một bộ phim mà thôi, có thể thế nào chứ?
Tất cả đều là giả, không có gì nghiêm trọng cả.
Mà ở bên kia, nghe thấy Tống Úc từ bỏ không quấy rầy nữa, giọng điệu Hứa Trăn hơi nới lỏng một chút.
Chà, không có vấn đề gì với màn tỏ tình lãng mạn bên bờ biển dưới ánh hoàng hôn.
Nhưng lại xuất hiện tại thời điểm Lý Tử Duy 17 tuổi và Hoàng Vũ Huyên 8 tuổi, cả hai đã nhảy ra khỏi luân hồi thời không rồi quay trở lại thời điểm ban đầu và tất cả những gì đã trải qua đều bị xóa hết.
Làm sao có thể nói thông tin quan trọng này với khán giả được?

Sau khi cả hai dây dưa chuyện "Muốn Gặp Người", họ lại thuận miệng trò chuyện về tình hình gần đây của mình.
Gần đây Tống Úc đang quay một bộ phim văn nghệ, dường như tâm trạng của gã có hơi phức tạp.
Kể từ khi gã quay bộ phim truyền hình đề tài nông thôn "Biên giới Giang Nam " vào năm ngoái, phình tượng và diễn xuất đã có chút khác biệt.
Vì gã diễn rất tốt trong bộ phim này nên đạo diễn đã giới thiệu cho một bộ phim khác.
Khi đạo diễn của bộ phim nhìn thấy Tống Úc, mắt ông ấy sáng lên mà vỗ đùi nói Tống Úc chính là người mà ông ấy đang tìm kiếm.
Tống Úc nghe đối phương nói bộ phim tên là "Biên thành", cho rằng đây là ám chỉ tiểu thuyết võ hiệp "Biên thành lãng tử", liền vô cùng đắc ý cảm thấy mình thật thích hợp đóng vai đại hiệp.
Kết quả là hai bên ngồi lại với nhau trò chuyện rất lâu, đối phương rất hài lòng, đến khi ký hợp đồng, Tống Úc mới phát hiện ra "Biên thành" này là "Biên thành" khác.
Là kiệt tác "Biên thành" của ông Thẩm.
Nó kể câu chuyện về những ngư dân ở biên giới Tứ Xuyên và Hồ Nam.
Vai diễn mà đạo diễn muốn Tống Úc đóng có tên là "Na Đưa", một ngư dân trẻ tuổi hát dân ca rất hay.
Tống Úc: "..."
Hóa ra đến cuối cùng là giao sai, gã đã bật khóc khi biết sự thật.
Buồn bực quy buồn bực, quả thật phim này không tồi. Sau khi Tống Úc cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng nhận lời diễn phim này.
Kết quả là sau khi làm ruộng, Tống Úc đã học được một kỹ năng sống mới: Đánh cá.
Anh ấy đã đi theo sư phụ già đánh cá hơn một tháng ở Tương Tây, lại không khỏi bắt đầu miên man bất định:
Sau khi nghỉ ngơi, có thể tìm thấy một nơi có nước non xinh đẹp, trồng trọt, đánh cá, tự mình làm đủ ăn đủ mặc, cuộc sống của lão già Tống thật sự quá an nhiên.
An nhiên tự tại bình bình thản…
Sau cuộc trò chuyện ngắn với Hứa Trăn, Tống Úc giải tỏa được phiền muộn trong lòng, gã lấy lại tinh thần, vui vẻ hỏi: "Dì hai tôi còn hỏi, lâu lắm rồi chúng ta không đóng phim cùng nhau, khi nào thì lại hợp tác với nhau?"
Hứa Trăn cười nói: "Cái này thì có thể có, nhưng gần đây tôi không gặp được kịch bản nào phù hợp."
Tống Úc dạt dào hưng phấn nói: "Tìm bộ điện ảnh, Hứa tổng, rất nhiều người còn đang chờ đợi Tuyệt đại song kiêu của giới võ hiệp năm đó trở lại!"
Hứa Trăn nghe thấy vậy thì không thể không mỉm cười, trêu chọc nói: "Gần đây tôi nhận được một kịch bản phim, tên là "Vô song"."
Tống Úc: "..."
Đậu!
Cái tên này hay thật đấy, tôi cho cậu một tràn tán dương lớn!
Một đứa trẻ ngoan đã bị tôi dạy hư như thế đấy!
Nghĩ lại ban đầu, bạn học Tiểu Hứa một mực kêu anh Tống, kính cẩn lễ phép với mình, thật tốt biết bao? Mình không nên ghét bỏ người ta vì người ta quá đứng đắn!
Bây giờ có tốt không? Vui vẻ không?
Đê tiện, tôi thật sự quá đê tiện!
Tống Úc hối hận không kịp, không nhịn được tự tát mình thật mạnh.
Cùng lúc đó, ở đầu dây bên kia.
Hứa Trăn bình tĩnh cầm điện thoại lên và nghe thấy tiếng "Bốp" dứt khoát rõ ràng truyền đến từ ống nghe.
Chà, quay phim bên bờ sông thật không dễ dàng gì, ban đêm có quá nhiều muỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận