Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1041: Ghi Thù!

Nói tới nói lui, Tôn Đức Chí cuối cùng vẫn đã bàn xong chuyện làm ăn với Lang Gia Các.
Giống như bản thân gã từng nói, mới ra đời, dù sao cũng không quen ai, thay vì chắp vá lung tung với một đội ngũ không chính quy chi bằng trực tiếp dùng toàn bộ nhân viên nòng cốt của Lang Gia Các.
Lang Gia Các là công ty điện ảnh nuôi dưỡng đoàn đội hiếm có, nếu xét riêng một hạng mục thì có thể không phải đứng nhất, nhưng bởi vì mấy năm qua đều chuyên tâm làm việc, nếu bàn về chỉnh thể, sức chiến đấu của đội ngũ này ở trong giới tuyệt đối không xếp thứ nhất thì cũng xếp thứ hai.
Hơn nữa, thuê cả đoàn còn được giá trọn gói, so với lúc trước quay phim “Nhật ký mối tình đầu của tôi” thì tiết kiệm tiền hơn.
Lúc tính tới đây, Tôn Đức Chí bỗng nhiên cảm nhận có gì đó một không đúng.
Ồ…
“Nhật ký mối tình đầu của tôi” do gã đích thân đảm nhiệm vai trò đạo diễn, theo lý thuyết hẳn là phải bớt đi một phần tiền công của đạo diễn.
Kết quả sau khi kết toán sổ sách, ấy vậy mà so với giá trọn gói của Lang Gia Các lại đắt hơn không ít.
Nói như vậy thì…
Giá trị của gã là số âm sao, con mẹ nó?
Sau khi đột nhiên nghiệm ra đạo lý này, Tôn Đức Chí có cảm giác như nghe thấy tiếng sấm giữa trời quang “ầm, ầm, ầm” đánh xuống đầu gã, đánh cả người gã cháy hệt như cục than đen.
Chết tiệt!
Hơn nửa năm này gã rốt cuộc đã làm cái gì!

Tâm trạng của Tôn Đức Chí suy sụp, nhưng Hứa Trăn không biết được điều đó.
Hắn chỉ biết là công ty của mình sắp thu được một số tiền lớn, nguồn vốn lưu động vốn dĩ tràn ngập nguy cơ cạn kiệt lại trở nên dư dả.
Đó là một bước tiến lớn đến gần hơn với mục tiêu nhỏ, là kế hoạch quay “Vô Song”.
Tuy nhiên, điều khiến cho hắn hơi khó chịu chính là: Tôn Đức Chí gần đây cứ ỷ lại vào hắn.
Người này sau khi bàn xong chuyện hợp tác với Lang Gia Các thì bay về Lộ Đảo, mỗi ngày mặt dày mày dạn ngâm mình trong đoàn làm phim "Thằng em lý tưởng", ngồi trên băng ghế ở cạnh trường quay xem trò vui.
Hứa Trăn vốn dĩ rất khéo léo khuyên gã đi làm việc của bản thân, nhưng Từ Hãn lại trò chuyện rất vui vẻ với gã, nhìn hai người hình như có quan hệ cá nhân rất tốt.
Hứa Trăn không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa khâm phục.
Chú Từ không hổ là “mạnh thường quân” trong giới, từ ảnh đế ảnh hậu, cho tới một đạo diễn tân binh mới vào nghề, không có người nào là ông không bắt chuyện được!
Nhà sản xuất không có ý kiến nên Hứa Trăn cũng hết cách nói gì.
Nhìn đi, coi như là tặng thêm cho bên gã khóa học dạy kèm vậy.
Nhưng mà, tuy Từ Hãn không có ý kiến, Hứa Trăn cũng không có ý kiến, nhưng Từ Hạo Vũ lại rất có ý kiến.
Cậu nhớ rất kỹ, tên này trước đây lúc có được thành tích tốt đã từng diễu võ dương oai mà ẩn ý châm chọc sư phụ của cậu có mắt không tròng, không chịu nhận lời đóng phim truyền hình của gã, cái đuôi còn xém vểnh lên trời, vẻ mặt đó khiến cậu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ông đây mặc kệ về sau gã ta bị chuyện bản thân gây ra kéo chân, còn bị các cư dân mạng chế giễu mỉa mai gấp mười lần, chỉ cần gã ta dám ăn vạ sư phụ của cậu, cậu nhất định ghi thù!
Kết quả là, mấy ngày sau đó Từ Hạo Vũ cứ nhìn chằm chằm vào Tôn Đức Chí.
Từ Hãn nói muốn dẫn cậu đi chào hỏi đối phương, cậu sống chết cũng không chịu, cuối cùng vẫn là Hứa Trăn giới thiệu hai người với nhau, cảnh tượng hết sức khó xử.
Giữa trưa một ngày nào đó, trợ lý của Tôn Đức Chí đem một phần bánh bao áp chảo tới trường quay cho gã, gã vừa định ăn thì đã nhìn thấy Từ Hạo Vũ bưng đến một chén canh nóng, dùng vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Đạo diễn Tôn, trước khi ăn thì anh uống chén rau này đi, ăn ít bánh bao chiên thôi, hai cái là đủ rồi.”
“Tôi thấy anh trưa nào cũng đều chỉ ăn bánh bao chiên, thứ này bình thường ăn nhiều cũng không tốt đâu.”
Tôn Đức Chí vừa cắn bánh bao vừa nói: “Ôi chao, cậu còn kiêm luôn nghề chuyên gia dinh dưỡng à?”
Từ Hạo Vũ bình tĩnh sửa lại cổ áo mà nói: “Không dám, nhưng có biết một ít kiến thức.”
Lúc đang nói chuyện, cậu ta đưa mắt nhìn bánh bao chiên trong tay Tôn Đức Chí rồi nói ra những thứ thuộc như lòng bàn tay: “Thứ này nhiều dầu, nhiều đường, hơn nữa còn là thực phẩm chiên, bốn cái thì có khoảng 350 kilô calo, anh uống một hớp canh là có thể bù đắp năng lượng gần bằng một hộp cơm của sư phụ tôi.”
“Hàm lượng mỡ cao, thiếu vi-ta-min, vừa dễ béo lại vừa không có dinh dưỡng.”
“Hơn nữa, bình thường người ta làm bánh bao là sẽ không dùng thịt tinh chế, phần lớn đều dùng thịt ở phần cổ, bên trong có lượng lớn hạch bạch huyết, mô mỡ và tuyến giáp.”
“Thịt xay trong nhân bánh bao dù sao cũng được anh ăn hết vào trong bụng, cũng sẽ không biết bên trong có thứ gì…”
Tôn Đức Chí: “…”
Bánh bao chiên trong tay bỗng nhiên không còn thơm ngon hấp dẫn nữa.
Gã hơi tức giận quẳng đôi đũa xuống, ngẩng đầu nhìn người cao lớn trước mắt này mà cau mày nói: “Từ Hạo Vũ, cậu có ý kiến gì với tôi cứ việc nói thẳng, nhìn chằm chằm như thế ai mà chịu nổi?”
Từ Hạo Vũ lắc đầu nói: “Không có, tôi không có ý kiến.”
“Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, phải biết cân đối trong việc ăn uống thì cơ thể mới khỏe mạnh, chuyện này có gì không đúng sao?”
Nói xong, cậu ta ung dung xoay người rời đi, bày ra một tâm trạng rất tốt.
Tôn Đức Chí: “…”
Má! Thật là đáng giận mà!
Ở cạnh một người như thế, ăn cơm cũng phát chán!
Tên nhóc này có tư cách chế giễu gã sao, chính cậu ta không phải cũng là dựa vào bậc cha chú che chở, lăn lộn ở trong giới bao nhiêu lâu vẫn chỉ là diễn viên không có tiền đồ hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận