Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1100: Thủ Chân đã trở về rồi (Hoàn Chính Văn)

Lúc Hứa Trăn đi về phía sân khấu, trong hội trường vang lên lời nhận xét của ban giám khảo giải thưởng Kim Kê đối với hắn:
“Hứa Trăn đã thành công tạo nên hình tượng một vị anh hùng trí dũng song toàn, gồm cả thân thể, sức lực cùng với cảm nhận về thời kỳ, đạt đến trình độ diễn viên và nhân vật hợp thành một thể, rất có sức hấp dẫn.”
“Mặt khác, Hứa Trăn ở trong phim đã cho người khác thấy cũng như khâm phục sự tu dưỡng nghề nghiệp của mình. Giữa thời tiết lạnh giá và khắc nghiệt, hắn đều tự hoàn thành tất cả các cảnh quay, không chỉ chưa từng sử dụng diễn viên đóng thế, thậm chí còn trợ giúp các diễn viên khác trong phim hoàn thành một số động tác võ thuật có độ khó cao…”
“Ha ha ha ha ha…”
Lời nhận xét này vừa vang lên, những tiếng hét đinh tai nhức óc ở hội trường lập tức biến thành một tràng tiếng cười nhẹ.
Mà ở bên dưới sân khấu, đạo diễn Từ Văn Quang thì lại đang kiêu ngạo hất cằm lên.
Nhìn xem vai nam chính nhà chúng ta này!
Người khác có phục hay không?
Lúc này, Hứa Trăn đã nhận lấy cúp vàng và bằng khen dành cho giải “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” từ tay khách mời trao giải, hắn cầm chắc nó trong tay, sau đó hướng về phía dưới sân khấu vừa cười vừa cúi chào.
“Cảm ơn ban tổ chức đã công nhận tôi, cảm ơn những đồng nghiệp trong đoàn làm phim "Dùng trí thắng được Uy Hổ sơn"…”
Hứa Trăn một mình đứng trên sân khấu lớn như vậy, đối mặt với hàng ngàn người phía dưới sân khấu mà thản nhiên phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải của mình.
Lần này không giống với lần trao giải Kim Kê đợt trước, càng không giống với lúc nhận được giải thị đế Ngọc Lan trước đây.
Trong số anh em bạn bè của hắn, không ai có mặt ở hiện trường, không có người nào có thể chia sẻ khoảnh khắc mang tính lịch sử này với hắn.
Hứa Trăn đứng giữa mấy ngàn người, nhưng dường như chỉ có một mình hắn.
“Vừa rồi khi ở bên ngoài hội trường tôi đã gặp được thầy Đường Mông.” Hứa Trăn nhìn về phía dưới sân khấu mà nói: “Ông ấy nói với tôi rằng "Dùng trí thắng được Uy Hổ sơn" rất hay.”
“Nghe vậy tôi cảm thấy rất vui. Cảm ơn thầy đã khen ngợi.”
“Vừa nãy lúc ngồi ở dưới sân khấu, tôi vẫn đang suy nghĩ, tại sao tôi lại thích đóng phim?”
Nói tới đây, Hứa Trăn hơi dừng lại, đột nhiên cười nói: “Có lẽ bởi vì tôi là người thích xem phim.”
Lúc này, máy quay ở hiện trường đang quét qua phía dưới sân khấu, trên màn hình lớn xuất hiện từng khuôn mặt tươi cười.
Hứa Trăn tiếp tục nói: “Với tư cách là một khán giả, một bộ phim điện ảnh hay sẽ làm tôi kích động không thôi.”
“Cốt truyện tuyệt diệu, cảnh quay rung động, cách biểu cảm của diễn viên thay đổi khiến cho tôi không nhịn được phải đập bàn khen ngợi.”
“Mà với tư cách là một người hành nghề diễn viên phim điện ảnh, tôi rất hy vọng tác phẩm của mình cũng có thể mang đến cho người khác sự cảm động giống như vậy.”
“Loại khát vọng này xuất phát từ trong xương tủy, cảm giác vui thích này đến từ sâu thẳm trong linh hồn, khiến người khác run rẩy, khiến người khác say mê, khiến người khác khó mà kiềm chế.”
Nói xong, hắn hơi ngẩng đầu lên, cười nói: “Đứng ở nơi đây, tôi rất muốn cảm ơn “Bá Nhạc” của tôi, người đó cũng chính là người quản lý của tôi, anh Kiều Phong.”
“Sáu năm trước, tôi…”
Lúc hắn nói tới chỗ này, máy quay liền hướng về một góc tối không đáng chú ý trên tầng hai của khán phòng.
Trên màn hình phụ ở bốn phía của hội trường cùng lúc xuất hiện hình ảnh ở khu vực này.
Hứa Trăn thông qua màn hình được gắn ngay phía trước sân khấu mà nhìn thấy rõ người quản lý của mình, Kiều Phong, đang xuất hiện ở trong khung hình.
Hôm nay đối phương mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, trên cổ đeo nơ nhỏ màu đỏ, vừa cao vừa mập mạp. Kie6u Phong đang có biểu cảm rất vui mừng.
Mái tóc của Kiều Phong được uốn tỉ mỉ, gã thậm chí còn trang điểm, lúc này đang khóc đến nỗi chảy nước mũi.
Hứa Trăn hơi ngẩn ra.
Anh Kiều vào trong hội trường từ lúc nào?
Hội trường này thật sự lớn nha, còn có cả chỗ ngồi cho người thân và bạn bè!
Tại sao anh Kiều lại không nói với hắn tiếng nào vậy?
Tuy Hứa Trăn mừng thầm trong bụng, những những lời trong miệng lại không bị ảnh hưởng, hắn vẫn tiếp tục đọc bài phát biểu cảm nghĩ nhận giải đã được chuẩn bị kỹ càng của mình.
Lúc này, máy quay chậm rãi hướng ra xa, phạm vi quay hình càng lúc càng rộng.
Hứa Trăn ngước lên, hắn lần lượt nhìn thấy chủ tịch hội đồng quản trị của mình, Thái Thực Tiễn, cùng với trợ lý Chu Hiểu Mạn, và rất nhiều nhân viên công tác trong công ty đang xuất hiện trên màn hình.
Hắn đang suy nghĩ có nên thêm hai câu vào trong bài phát biểu của mình, tiện thể quảng cáo cho Lang Gia Các hay không, thì lúc này trong màn hình xuất hiện một bóng người.
Hứa Trăn bỗng nhiên khựng lại.
Đó là một ông lão có vóc dáng không cao lắm, khoảng bảy mươi mấy tuổi, trên người ông ấy mặc một chiếc áo bông màu xám đậm, trên đầu đội mũ len màu xám.
Lông mày của ông lão đã trụi hết một nửa, hai má đã hóp đi nhiều, trên khuôn mặt dãi dầu sương gió đầy các nếp nhăn, trong mắt mang theo ý cười ôn hòa.
Là sư phụ.
Là sư phụ của hắn, hòa thượng Liễu Nhiên.
Lúc này ở trên sân khấu, MC điều khiển chương trình nhìn thấy Hứa Trăn bỗng nhiên ngừng nói, liền vừa cười vừa nói đỡ cho hắn: “Bây giờ, những người đang xuất hiện trên màn hình là người thân và bạn bè của Hứa Trăn.”
“Có lẽ là do “Ảnh đế” của chúng ta không nghĩ tới bọn họ sẽ xuất hiện ở đây phải không?”
MC điều khiển chương trình nói: “Hứa Trăn, anh có lời gì muốn nói với họ không?”
Trên sân khấu, Hứa Trăn vẫn ngơ ngác nhìn màn hình lớn trước mắt như cũ, giống như không hề nghe thấy MC đang nói gì.
Trên màn hình, hòa thượng Liễu Nhiên đang nhìn đồ đệ ngốc của mình từ xa, ông nhếch môi nở nụ cười. Tiếp đó ông ấy cúi người xuống, cầm lấy bảng đèn led từ dưới chân lên giống như đang làm ảo thuật, sau khi nhìn rõ thì giơ cao qua đỉnh đầu.
Phía trên đó là sáu chữ huỳnh quang lớn “Trăn của tôi là giỏi nhất”.
“Ha ha ha ha ha…”
Chỉ trong chốc lát, toàn thể hội trường đều cười vang.
MC điều khiển chương trình cũng không nhịn được mà bị ông lão này chọc cười.
Y quay đầu lại nhìn về phía Hứa Trăn đứng cách đó không xa, vừa định nói hai câu tương tác với Hứa Trăn thì nhìn thấy hắn ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn tấm biển huỳnh quang không đáng chú ý ở phía tây tầng hai của khán phòng, viền mắt hơi ửng đỏ.
MC điều khiển chương trình bỗng nhiên ngừng nói.

Một hồi lâu sau, Hứa Trăn vẫn không nói gì.
Hội trường rộng lớn, đám đông ồn ào, vào đúng lúc này giống như tất cả điều biến mất không còn tăm hơi.
Hắn đứng trên sân khấu, cầm lấy chiếc cúp vàng thuộc về ảnh đế, nhưng trong mắt cũng chỉ có hình ảnh ông lão đang giơ bảng đèn led cách xa mấy chục mét kia.
Một lát sau, một giai điệu du dương phát ra từ trong loa phát thanh, giống như là kỹ thuật viên âm thanh tại hiện trường đang cổ vũ hắn vậy.
Ở dưới sân khấu, lúc khán giả nghe thấy giai điệu quen thuộc này thì cũng vô thức ngâm nga theo giai điệu đó.
“Một mình đứng trên sân khấu này, nghe tiếng vỗ tay vang lên.”
“Trong lòng tôi có vô vàn cảm xúc.”
Người ngâm nga theo ngày càng nhiều, còn có người vỗ tay theo nhịp.
“Bao nhiêu thanh xuân đã không còn nữa, bao nhiêu tình cảm đã đổi thay.”
“Tôi vẫn còn tình yêu của bạn.”
“…”
Một làn sóng giọng trầm dần hình thành trong hội trường.
Trên sân khấu, đôi mắt của Hứa Trăn khẽ run lên.
Hắn lui về phía sau hai bước để nhìn các khán giả ở phía dưới sân khấu rồi sau đó cúi chào một cái thật sâu.
“Tiếng vỗ tay vang lên, trái tim tôi càng hiểu rõ.”
“Tình yêu của bạn tồn tại bên tôi.”
“…”
Giữa những tiếng vỗ tay và tiếng hát của toàn thể hội trường, Hứa Trăn cầm lấy chiếc cúp của mình mà rời khỏi sân khấu, đi thẳng về phía khán phòng.
Ánh đèn huỳnh quang màu vàng ấm áp chìm trong biển người mênh mông, trông có vẻ cực kỳ yếu ớt, không hề thu hút chút nào.
Nhưng chính ánh đèn không đáng chú ý chút nào này, ở trong mắt Hứa Trăn, lại có vẻ ấm áp lạ thường, còn chói lọi và lóa mắt hơn cả ánh sáng mặt trời.
Nơi đó, chính là nhà.
Là chốn dung thân của hắn.
Ánh mắt của Hứa Trăn hoàn toàn mông lung.
Hắn xuyên qua biển người, đi từng bước về phía nơi phát ra ánh sáng kia.
Mọi người trên thế giới yêu thích hắn bởi vì vẻ ngoài của hắn, ngưỡng mộ hắn bởi vì khả năng diễn xuất của hắn, khâm phục hắn bởi vì sự chuyên nghiệp đáng kính, khen ngợi hắn bởi vì nhân phẩm cao đẹp…
Nhưng chỉ có một người, không để ý bất cứ thứ gì.
Luôn quan tâm hắn bởi vì hắn là Hứa Trăn.
“Sư phụ…”
Hứa Trăn đi lên tầng hai của khán phòng, nhìn thấy bóng dáng ông lão thân thương đang giơ đèn led.
Hòa thượng Liễu Nhiên nhoẻn miệng cười, hạ bảng đèn trong tay xuống.
“Thủ Chân đã trở về rồi!” Sư phụ vừa cười vừa ôm lấy hắn.
Hứa Trăn gật đầu, không nói lời nào, mặc cho nước mắt lặng lẽ chảy xuống hai gò má.
(Hoàn chính văn)
=>Một cái kết vội nhưng rất dễ chịu, liên quan tới truyền kỳ Hứa Trăn thì vẫn còn tiếp tục, nhưng câu chuyện kể lại xin dừng tại đây.
A Trăn, chúc cậu bình an, tiền đồ như gấm!
Cũng chúc phúc cho nhóm bằng hữu của A Trăn có thể thực hiện được giấc mộng đời mình, một đường bằng phẳng đến tương lai.
Chúc các vị đạo hữu đã đồng hành đến tận cái kết của câu chuyện, luôn luôn khỏe mạnh bình an, mọi chuyện thuận tâm!
Cảm ơn mọi người rất nhiều ><
À.... Chúng ta vẫn còn phiên ngoại, mọi người đón xem nhé! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận