Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 742: Vị Này... Là Hứa Tiên Sinh? ?

Mà nhân vật Lý Tử Duy này……
Hắn đã viết từ lúc xác định muốn tiếp nhận bộ kịch này, đến nay đã viết được gần hai trăm ngàn chữ.
Hứa Trăn cảm giác, chính mình về sau nếu phải làm lão sư, dạy hậu bối viết về nhân vật như thế nào, nhất định sẽ lấy phần truyện viết về Lý Tử Duy này làm bài tham khảo.
—— bởi vì nhân vật này có cuộc sống, quả thực quá phức tạp.
Hơn nữa thông qua phương thức viết để thể nghiệm nhân sinh người này, đối với biểu diễn có trợ giúp rất lớn, quả thực có thể nói là không thể hoặc thiếu.
Lý Tử Duy lúc cao trung là một thiếu niên vô ưu vô lự khờ khạo, gia cảnh hậu đãi, tiêu sái như ánh mặt trời, hoàn toàn chính là một tờ giấy trắng;
Rồi sau đó, người con gái mình thích bỏ mạng, người bạn tốt nhất bị hiềm nghi giết người rồi bị bắt, sau một đêm thế giới đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Sau đó, hắn tao ngộ tai nạn xe cộ, xuyên đến tương lai, 10 năm sau lại bởi vì tai nạn trên không tử vong, một lần nữa về tới những ngày tàn phế sau lúc bị tai nạn xe cộ;
Giấc mộng Nam Kha dường như đã có mấy đời, hắn không thể không đối mặt thân thể tàn tật cùng vô tận ốm đau, lúc sau lại chính mắt thấy bạn tốt sau khi ra tù thì tuyệt vọng mà nhảy lầu bỏ mình……
Hứa Trăn viết, thậm chí có loại cảm giác không có cách nào tiếp tục thừa nhận con người của hắn.
Hắn không nhịn được nhớ trước đó có nhà phê bình điện ảnh đánh giá Chu Du hắn đóng vai, nói “may mắn lớn nhất” của Chu Du chính là chết sớm.
Tuổi còn trẻ đã chết sớm, lúc sống được vạn người kính ngưỡng, chết rồi được nhân thế khóc thương, ngàn năm sau vẫn được đời tưởng nhớ.
Hứa Trăn năm đó cảm thấy khó hiểu, hiện giờ nghĩ đến, lại bỗng nhiên cảm giác rất có đạo lý.
Tiếc nuối lớn nhất đời người trước nay không phải chí khí chưa thù, mà là anh hùng mạt lộ, mỹ nhân tuổi xế chiều, hết thảy tốt đẹp đã từng đều biến thành mây khói thoảng qua, sinh mệnh ảm đạm kéo dài, cuối cùng chỉ lẻ loi còn lại chính mình.
Rất nhiều lúc, còn sống so đã chết càng làm cho người khó chịu.
……
Ngày 7 tháng 1, đoàn người Hứa Trăn rốt cuộc đi tới Đài Nam, tổ đạo cụ, tổ camera và các nhân viên công tác khác lúc này sớm đã chuẩn bị xong, đang chờ một ít nơi lấy cảnh được nhắc đến trong kịch bản tiến hành điều chỉnh và bố trí cuối cùng.
Mà trước khi quay chụp, Hứa Trăn lúc này còn có nhiệm vụ quan trọng bậc nhất muốn hoàn thành: Xác định tạo hình nhân vật.
Diễn viên chỉ có mỗi Hứa Trăn, nhưng yêu cầu xác định tạo hình lại có bốn tổ: Lý Tử Duy thời cấp ba, Lý Tử Duy xuyên đến tương lai, dùng thân phận “Vương Thuyên Thắng”, Lý Tử Duy tuổi trung niên sau tai nạn xe cộ, cùng với Vương Thuyên Thắng thật sự.
Trong đó khó nhất, chính là Lý Tử Duy trung niên.
Hứa Trăn còn không đến 23 tuổi, nhưng lại muốn cho hắn diễn xuất trung niên, hóa trang cần đúng tuổi nhưng không được làm lố, đối với chuyên viên tạo hình và diễn viên mà nói đều là một thách thức lớn vô cùng.
Này đương nhiên không phải lần đầu tiên Hứa Trăn diễn vai trung niên.
Chu Du, Chu Truyền Võ, Cung Thứ, các nhân vật này đều có chêch lệch tuổi rất lớn, đến thời điểm nằm xuống, xấp xỉ đều phải ba bốn mươi tuổi.
Nhưng những nhân vật đó đều là từ thiếu niên diễn một mạch đến trung niên, tuyến thời gian không bị đoạn.
Mà nam chính của "Muốn Gặp Anh" đều xuất hiện riêng từng giai đoạn tuổi tác, không có kéo dài, bởi vậy mỗi cái giai đoạn đều cần phải khác nhau rõ ràng.
Hứa Trăn xem chuyên viên tạo hình mân mê đầu tóc mình nửa ngày, càng làm càng thái quá, rốt cuộc nhịn không được nói: “Lão sư, hoặc là ngài đừng làm sẵn, hai là tôi phối hợp ngài.”
Tạo hình sư nghe vậy sửng sốt, hỏi: “Phối hợp là sao?”
Hứa Trăn nói: “Tôi trước tìm về trạng thái biểu diễn, diễn xuất Lý Tử Duy, sau đó ngài xem chỗ nào có khiếm khuyết, lại dùng hoá trang tới đền bù, ngài xem được không?”
Tạo hình sư kỳ thật không hiểu hắn rốt cuộc là có ý tứ gì, nhưng đã nói vậy, y cũng không phản đối, tạm thời ngừng tay.
Hứa Trăn ngẩng đầu cười với chuyên viên tạo hình, rồi sau đó tĩnh tâm nhìn vào tấm kính trước mặt.
Hắn chậm rãi thu liễm nét tươi cười trên mặt, hai mắt bắt đầu thất tiêu, khóe miệng vẫn luôn hướng về phía trước cũng bắt đầu buông xuống.
Hứa Trăn nhìn chính mình trong gương, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, hơi nước ấm áp đọng lại mờ mặt kính.
Một lát sau, lúc trên mặt kính lại lần nữa xuất hiện khuôn mặt hắn, Hứa Trăn một lần nữa chuyển con ngươi nhìn về phía chính mình trong gương, cặp mắt u ám không còn sót lại tí thần thái tươi sáng gì, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót.
Ở sau lưng Hứa Trăn, chuyên viên tạo hình nhìn hình ảnh trong gương, bỗng nhiên cảm giác có chút sởn tóc gáy.
—— tình huống gì thế này?
Ta đang ở phim trường phim kinh dị sao? ?
“Kẽo kẹt ——”
Đúng lúc này, cửa phòng hóa trang đột ngột mở.
Nữ chính Hà Giai Yến đẩy cửa mà vào, vừa định nói chuyện, lại theo bản năng mà ngừng nói.
Cô lúc này đang chỉnh tóc mái, vốn dĩ muốn tìm chuyên viên tạo hình giúp một tay, kết quả lại không khéo nhìn thấy một màn vừa rồi, nhịn không được mà run lập cập.
“Vị này…… là Hứa tiên sinh sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận