Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1044: Diễn Rất Đạt

Điêu Diễm Hồng và một nam diễn viên trung niên khác lui ra ngoài cửa, gõ cửa từ bên ngoài.
"Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, Từ Hạo Vũ đóng vai Đông Đông đứng dậy, đi tới cửa để mở cửa ra.
Ngoài cửa phòng, một người đàn ông trung niên như có như không mà ngả đến phía trước, Điêu Diễm Hồng thì đứng xéo ở phía sau của hắn.
Ba người nhìn nhau, người đàn ông trung niên cười nói: "Đông Đông, chú Mã đến thăm các cậu.”
Nói xong thì ông ta nghiêng người chỉ về phía Điêu Diễm Hồng phía sau, nói: "Nhìn người này xem, cháu còn nhận ra không?”
Lời này của ông ta vừa mới ra khỏi miệng, Điêu Diễm Hồng đã bước lên một bước, ngửa đầu nhìn Từ Hạo Vũ có dáng người cao lớn trước mắt, trong nháy mắt nước mắt tuôn ra.
"Đông Đông..."
Bà mất giọng, đưa tay bắt lấy cánh tay Từ Hạo Vũ rồi đánh giá thanh niên trước mắt từ trên xuống dưới, nghẹn ngào nói: "Đông Đông đã lớn, lớn như vậy rồi.”
“Để mẹ nhìn kỹ một chút..."
Thẩm Thế Hà do Hứa Trăn thủ vai lúc này đưa lưng về phía cửa, nghe được những lời này mà sắc mặt của hắn thay đổi ngay lập tức.
Hắn cố gắng vặn cổ, trầm giọng nói: "Chủ nhiệm Mã, ông dẫn ai tới vậy?”
Mà lúc này, Đông Đông do Từ Hạo Vũ thủ vai lại có biểu hiện vô cùng kháng cự, cả người cậu ta cứng ngắc, thân thể mất vặn vẹo tự nhiên, đầu nghiêng sang một bên chứ không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái, hình như rất muốn tránh thoát tay bà ta
Nhìn thấy một màn này, Tôn Đức Chí ngẩn người.
—— Ai, Từ Hạo Vũ diễn cảnh này rất đạt!
Thực sự giống như một kẻ ngốc, còn cực kỳ tự nhiên!
Cảnh quay ở cửa này là một cảnh quay độc lập, sau đó, hai người vừa đến bước vào phòng rồi ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Từ Hạo Vũ thì co rúm lại mà trốn sau xe lăn của Hứa Trăn.
Điêu Diễm Hồng đưa tay sờ nước mắt nơi khóe mắt, rồi bà thu lại cảm xúc vừa rồi không khống chế được.
"Vừa rồi thất lễ."
Bà ngồi ngay ngắn trên sô pha, rõ ràng có hơi gấp gáp mà nói: "Tôi là mẹ của Từ Đông.”
Nói xong, Điêu Diễm Hồng lấy ra mấy tấm ảnh mang theo ở trong túi xách cùng với một tờ giấy cũ ố vàng, dùng hai tay bày lên bàn trà trước người Hứa Trăn, nhỏ giọng nói với ngữ khí vội vã: "Đây là một ít ảnh chụp của Đông Đông khi còn bé, còn có giấy khai sinh.”
“Nếu cần thì tôi cũng có thể đi giám định quan hệ mẹ con..."
Nhưng bà còn chưa nói hết một câu, bỗng nhiên Hứa Trăn mở miệng cắt ngang nói: "Giám định cái gì?"
Hắn lạnh lùng nhìn Điêu Diễm Hồng trước mặt, dùng nét châm chọc mà nói: "Giám định cô chính là người mẹ cặn bã bỏ rơi đứa con trai khuyết tật của mình?”
Ông chú trung niên trên sô pha bĩu môi, bất mãn nói: "Đứa nhỏ này, nói như thế nào thì..."
"Tôi không phải ‘đứa nhỏ’”, Hứa Trăn lại mở miệng cắt ngang, nói: "Tôi là một người trưởng thành có suy nghĩ hoàn chỉnh.”
Giọng nói của hắn nghe có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí có thể được gọi là "nhẹ nhàng".
Nhưng hai lần gián đoạn liên tiếp lại khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng xấu hổ.
Mấy người trầm mặc một lúc lâu thì Điêu Diễm Hồng mới kiên trì mở miệng lần nữa, nói: "Cậu Thẩm, lần này tôi tới tìm Đông Đông là vì muốn đón thằng bé về nhà.”
“Mấy năm nay tôi cũng luôn tìm Đông Đông, mãi đến hai ngày trước, cuối cùng mới nhìn thấy trên TV."
Vẻ mặt bà có phần áy náy, cúi đầu nói: "Năm đó là tôi nhất thời hồ đồ, là tôi có lỗi với Đông Đông, bây giờ tôi muốn bù đắp cho thằng bé mấy năm nay..."
"A, bù đắp?"
Nhưng mà lúc này, Hứa Trăn lại cắt lời người khác lần thứ ba.
"Nói cũng thật là dễ nghe."
Hắn khẽ ngửa cằm, nhìn Điêu Diễm Hồng trước mặt từ trên xuống dưới rồi cười lạnh nói: "Tôi đã gặp rất nhiều những người như cô ở viện phúc lợi."
“Khi còn bé thì mặc kệ không quan tâm, chờ lớn lên mới chịu nhận đứa con khuyết tật của mình."
"Lấy trợ cấp khó khăn, lấy cả danh nghĩa của con mình để xin thuê nhà giá rẻ, không chăm sóc cũng không quan tâm mà chỉ biết hút máu con mình..."
Nụ cười trên mặt Hứa Trăn dần dần thu lại, hắn trầm giọng nói: "Thật là dối trá!”
Điêu Diễm Hồng nghe hắn nói như vậy thì vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, bà vỗ ngực mình đáp lại: "Tôi là mẹ ruột của thằng bé, làm sao tôi có thể làm loại chuyện này..."
"Mẹ ruột thì sao?"
Hứa Trăn không đợi bà nói xong thì lần nữa ngắt lời: "Những thứ mà một người mẹ ruột sẽ làm là dắt con đi hồ bơi chơi mỗi cuối tuần, sau khi thấy con mình hớn ha hớn hở đâm đầu vào bể bơi thì thừa dịp mà quay đầu bỏ đi?"
Khi nói chuyện, hô hấp của hắn dần dần trở nên càng ngày càng gấp rút, sau còn la lên: "Là loại mẹ ruột đó sao?"
Khuôn mặt của Điêu Diễm Hồng ngơ ngác, bà bỗng nhiên ngừng nói.
"Đông Đông lúc ấy mới năm tuổi!"
Hứa Trăn nhìn chằm chằm Điêu Diễm Hồng trước mắt, môi hơi hơi run rẩy mà nói tiếp: "Khi đó bà biết cậu bé không nhìn thấy bà đâu thì đã lo sợ thế nào không?"
"Bà có biết đã có một đám đông xa lạ vây quanh chỉ trỏ cậu bé thế nào không? Biết cậu bé đã sợ hãi thế nào không?"
"Khi Đông Đông khóc đến tê tâm liệt phế bà có nghe thấy không?"
Hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên tăng âm lượng lên, gằng giọng quát: "Bà là mẹ của nó!"
"Là chỗ dựa cho nó!"
"Vậy mà bà xem con của mình như là rác rưởi... rồi bây giờ còn dám vác mặt đến đây bảo bà là mẹ ruột của nó..."
Một khắc này, hốc mắt Hứa Trăn phiếm hồng, hắn nổi giận mà nói: "Mẹ ruột của thằng bé là cái giống loài gì vậy! ??"
Sau tiếng gầm lên giận dữ này, đối diện hắn, toàn thân Điêu Diễm Hồng đã run lên.
Do bị tâm trạng mẹ của Đông Đông hiện tại ảnh hưởng, trong nháy mắt đó, Điêu Diễm Hồng chỉ cảm thấy có một cảm giác áy náy to lớn đến mức khó có thể chịu đựng càn quét toàn thân, khiến nước mắt bà không bị khống chế mà chảy xuống từ hốc mắt.
Ôi, thằng nhóc láu lĩnh này...
Hắn không thay đổi từ, nhưng hắn lại dùng tiết tấu để chèn ép mình!
Đúng theo trong kịch bản thì mẹ của Đông Đông lúc này phải là thẹn quá hoá giận, chế giễu lại Thế Hà, nói hắn cũng chỉ đang xem Đông Đông như là người giúp việc miễn phí để sai bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận