Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1045: Không Đủ Tư Cách

Nhưng sau vài giây đồng hồ điều chỉnh, Điêu Diễm Hồng làm thế nào cũng không thể chuyển biến ra cái cảm xúc từ đang áy náy trở thành thẹn quá hoá giận kia được.
"Tôi đúng như cậu nói, tôi không xứng làm người..."
Bà vừa khóc vừa nghẹn ngào thốt lên một câu: "Nhưng mà... Ô ô ô..."
Điêu Diễm Hồng vuốt bớt nước mắt trên mặt mà nói: "Mà là cái gì nữa?"
Khi bà vừa nói ra câu này, không khí căng thẳng kịch liệt vừa nãy lập tức sụp đổ, trong trường quay vang lên một tràng tiếng cười trầm thấp.
Nhưng ngay lúc này, Hứa Trăn lại cảm giác đoạn diễn này còn có khả năng vớt vát nên đã dùng tốc độ đọc cược nhanh mà nhắc lời cho bà: "Mà ngày nào con trai tôi cũng bón cậu ăn, đút cậu uống, giúp cậu mặc quần cởi áo, tắm rửa cho cậu, đến cả việc đi vệ sinh của cậu cũng phải nhờ con trai tôi giúp đỡ..."
Rồi hắn lại dùng ngữ khí bình thản không chút gợn sóng mà nói tiếp: "Không phải cậu cũng chỉ coi Đông Đông như là người giúp việc miễn phí để sai bảo sao? Cậu cũng có là cái thứ tốt lành gì đâu?"
"Phốc..."
Đám người vây xem trong trường quay nhìn Hứa Trăn một mặt bình tĩnh niệm tụng lời kịch chửi chính mình mà lập tức cười đến ngửa tới ngửa lui.
Điêu Diễm Hồng cũng không nhịn được phải nín khóc để mỉm cười, khoát tay nói: "Thôi thôi không diễn, không diễn nữa!"
"Đều tại cậu!"
Hứa Trăn bất đắc dĩ, chỉ phải hùa theo mà cười cùng mọi người.
Ta nói, cô Điêu nè, rõ ràng là cô chính là người quên lời, sao còn có thể bảo tại tôi?
Đúng như Điêu Diễm Hồng nghĩ, đoạn này là Hứa Trăn đang cố ý chèn ép bà.
Trong quá trình quay, khí thế của một bên quá mạnh có thể khiến đối phương quên lời, không nói lên lời, mất kiểm soát về cảm xúc, tình huống đó được gọi là đè ép.
Cho nên, vừa rồi khi Điêu Diễm Hồng không nắm bắt được lời thoại, không xoay chuyển được cảm xúc chính là bị "đè ép" theo nghĩa đen.
Nhưng đương nhiên là Hứa Trăn chèn ép không phải vì tranh đấu với Điêu Diễm Hồng, mà xuất phát từ nhân vật và cốt truyện.
Hứa Trăn vào vai Thẩm Thế Hà là một người bị bị liệt nửa người trên, thân thể bị tàn tật bẩm sinh khiến cho tính tình của hắn ta rất cực đoan, dễ cáu kỉnh, cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là khi nói chuyện phiếm bình thường cũng thường xuyên nói ra những lời khiến người ta không xuống nước được, giống như là một con nhím, lúc nào cũng ở trong trạng thái tự bảo vệ mình.
Huống chi, đoạn phim này là lần đầu tiên mẹ của Đông Đông giao chiến với hắn, hai bên cãi nhau càng hung dữ thì nội dung kịch bản mới càng kịch tính, cảm giác chờ mong của khán giả đối với cảnh tranh đoạt quyền nuôi Đông Đông tiếp theo của hai người mới càng mãnh liệt.
Tiết tấu của đoạn kịch vừa rồi khiến Hứa Trăn vô cùng chú ý.
Dường như hắn ta đã làm gián đoạn lời nói của đối phương, nhưng trên thực tế thì không.
Cả hai bên đều đã thương lượng đối diễn trước đó là cứ dựa theo lời thoại ban đầu, một chữ cũng không thay đổi.
Nhưng mỗi lần Hứa Trăn mở miệng thì đều đúng lúc cắt đứt lời còn chưa nói hết của đối phương, khiến bạn diễn chưa nói xong mà tiết tấu đã bị cướp mất.
Lại tăng thêm khí thế mạnh mẽ áp bức, cảm xúc phẫn nộ đều theo mỗi một câu mà tăng cấp độ lên, cùng với tốc độ nói càng ngày càng nhanh, chỉ qua câu mà đã tạo cảm giác áp bức vô cùng lớn cho đối phương.
Hứa Trăn chuẩn bị rất lâu cho đoạn diễn này, trạng thái diễn vừa rồi cũng vô cùng tốt.
Điêu Diễm Hồng không bắt kịp, dẫn đến vở kịch này bỏ dở giữa chừng, nói thật là hắn có hơi thất vọng.
Không tận hưởng sự phấn khích.
Nhưng trong lúc thất vọng, bỗng nhiên hắn phản ứng lại một chuyện: Bị đè ép là chuyện rất bình thường, cho dù là Ảnh đế Ảnh hậu cũng có thể bị người ta áp đảo khi chuẩn bị không đầy đủ.
Hào quang của diễn viên tiền bối trong mắt hắn dường như trong nháy mắt ảm đạm rất nhiều.
Giống như khi còn nhỏ, trẻ em luôn cảm thấy rằng người lớn luôn biết bất cứ điều gì, bất cứ điều gì cũng có thể làm được, cũng có thể xử lý tốt. Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc nhất định, "đứa trẻ" trước đây đột nhiên phát hiện ra:
Vốn dĩ, “người lớn” cũng chỉ là người bình thường.
"Người lớn" cũng không phải là vạn năng.
Chỉ cần bản thân cố gắng là có thể làm được những chuyện mà "người lớn" không làm được, đạt tới cực hạn ở một lĩnh vực nào đó, để cho mọi người cúi đầu xưng thần với mình.
Giờ phút này, Hứa Trăn cảm giác mình giống như là đã thoát được một gông cùm xiềng xích vô hình nào đó, một loại tự tin tự nhiên được sinh ra.
Hắn là một diễn viên!
Đối mặt với bất cứ ai, hắn cũng không cần phải sợ hãi, có thể đường đường chính chính nói một câu:
Tôi biết diễn xuất!
......
Sau khi màn luyện tập của hai người thất bại, Điêu Diễm Hồng bình phục lại cảm xúc, cũng sảng khoái thẳng thừng cười nói: "Đoạn này Tiểu Hứa xử lý đặc biệt tốt.”
“Là do tôi không bắt kịp, lỗi của tôi.”
Hứa Trăn cười cười, cũng không khách khí với bà, ngay lập tức cùng bà xem lại cảm xúc của cảnh này.
"Cô Điêu, cháu thông cảm với cô..."
Hắn lấy kịch bản từ trong đai bên cạnh xe lăn ra, lật một cái liền lật tới vị trí của đoạn phim này, chỉ vào đoạn hai người tập luyện vừa rồi mà nói: "Đoạn phim này là lần đầu tiên mẹ Đông Đông chính thức xuất hiện, cho nên ở đoạn này thật ra là che giấu hình tượng của người mẹ Đông Đông này.
Điêu Diễm Hồng nghe vậy thì sửng sốt mà hỏi: "Cậu nói xem?”
Hứa Trăn kiên nhẫn nói: "Đầu tiên, năm đó mẹ Đông Đông vứt bỏ con trai mình, cho dù nói như thế nào thì chuyện này cũng không thể nói tiếp.”
“Tình hình vừa rồi, đối mặt với tầng tầng chất vấn của Thẩm Thế Hà, người bình thường đều sẽ xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào, sẽ thương xót con trai mình, sẽ khóc rống lên, cho nên phản ứng vừa rồi của cô Điêu là rất bình thường."
"Nhưng mẹ của Đông Đông Thì không."
Hắn đưa tay chỉ vào lời thoại trên kịch bản, nói: "Bà ấy lại thẹn quá hóa giận.”
“Bởi vì trong lòng bà ấy, bà ấy cũng là người bị hại, bà ấy bị cuộc sống dồn vào đường cùng, bị ép bất đắc dĩ mới vứt bỏ quyền nuôi con trai, chuyện này về bản chất mà nói là lỗi của xã hội, là lỗi của số phận chết tiệt này."
"Sở dĩ bà ấy muốn giành lại quyền nuôi con trai, cũng không phải vì thấy con trai đang chịu khổ, mà là do bà ấy đau lòng, muốn chữa lành vết thương tâm lý của mình."
"Thẩm Thế Hà lấy chuyện này chọc vào sống lưng bà ấy, cảm xúc cốt lõi nhất của bà ấy không phải là áy náy với con trai, mà là xấu hổ, bà ấy cảm thấy bản thân không thể chấp nhận những lời đó nên đã tức giận vì Thẩm Thế Hà mắng tàn nhẫn như vậy, cảm thấy đối phương không có lòng thấu hiểu quan tâm, cho nên mới ăn miếng trả miếng mắng lại hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận