Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1003: Diễn Xuất Của Thái Tổng

Vào đêm hôm đó, Thái Thực Tiễn trằn trọc trên giường không tài nào ngủ được.
Đương nhiên hắn biết A Trăn nhà mình không có ý giễu cợt hắn, nhưng đúng là hắn biết mình diễn kịch không tốt lắm.
Thái Thực Tiễn đóng vai khách mời “cậu của Thế Hà” trong phim, vai này chỉ có một cảnh, khoảng chừng một phút ở trong phim.
Nhưng một phút này lại là phút đầu tiên trong phần mở đầu của bộ phim.
Nếu ông diễn không tốt thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng của cả bộ phim.
Hơn nữa, không chỉ riêng mình ôngn, trong cả bộ phim thật sự có rất nhiều “nguy hiểm tiềm ẩn”, nhiều đến mức không thể đếm xuể.
Hễ bất kỳ một trong những khâu này không được xử lý tốt, bộ phim sẽ trở thành một hiện trường tai nạn cỡ lớn.
Mặc dù trông Hứa Trăn có vẻ chín chắn và đầy tự tin với bộ phim này, nhưng Thái Thực Tiễn lại không tự tin như ông.
Ông càng nghĩ càng cảm thấy thấp thỏm không yên, đến nỗi cả đêm không ngừng chạy vào nhà vệ sinh, cho đến hơn ba giờ sáng ông mới cố gắng mơ màng được hai tiếng đồng hồ. Buổi sáng thức dậy với quầng thâm dưới mắt, mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.
Bảy giờ sáng, mọi thiết bị trên phim trường đều đã chuẩn bị sẵn sàng, sắp bắt đầu cảnh quay.
Hứa Trăn kiêm phó đạo diễn đã đến phim trường trước Thái Thực Tiễn một bước để chuẩn bị, lúc này hắn đã ngồi trên xe lăn, trong tay cầm kịch bản, xác nhận quá trình quay sáng nay với đạo diễn.
Nhìn dáng vẻ tập trung và tính toán trước của hắn, Thái Thực Tiễn vừa tự hào vừa tội lỗi không thôi.
Chao ôi, nói đến quay phim, Hứa tổng nhà mình đúng là quá đáng tin.
Năng lực xuất chúng, giàu kinh nghiệm, nghiêm túc và trách nhiệm.
Mà hắn... cũng chỉ có thể làm một số việc vặt vãnh, thậm chí vừa nhắc đến diễn xuất đã ngủ không ngon.
Đã thế còn suốt ngày la hét muốn đóng phim, lấy việc công làm chuyện tư đóng vai khách mời chỗ này chỗ kia, thật là mất mặt mà!
Quên đi, sau này đừng nên bận tâm những thứ vượt quá phạm vi khả năng này…
“Chú Thái!”
Lúc này Hứa Trăn mới chú ý đến Thái Thực Tiễn ở bên sân, mỉm cười chào hỏi ông.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Thái Thực Tiễn cảm thấy hơi chột dạ, vô thức vươn tay lên dụi dụi mắt, muốn xem có ghèn trong mắt không.
Mà lúc này, Hứa Trăn đang ngồi trên xe lăn, đánh giá Thái Thực Tiễn trước mặt từ dưới lên trên, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ tán thưởng, nói: “Xem ra chú Thái đã chuẩn bị rất kỹ càng nha!”
Thái Thực Tiễn sửng sốt một lúc, không hiểu rõ hắn đang mỉa mai hay nói nghiêm túc.
Hứa Trăn gật đầu, nói: “Đúng vậy, “cậu của Thế Hà” đúng là trong trạng thái này, chú làm cực kỳ chính xác.”
“Một giọt máu đào hơn ao nước lã, ông ấy đã gửi đứa cháu trai bị liệt nửa người không cha không mẹ vào cô nhi viện, chả tránh lương tâm ông ấy không thể bình an.”
“Có lẽ ông ấy vẫn luôn ở trong tình trạng mệt mỏi và tội lỗi như vậy. Có vẻ như ông ấy đã trằn trọc cả đêm, và không dám nhìn vào thẳng vào mắt của Thế Hà.”
Vừa nói, Hứa Trăn vừa quay đầu cười với đạo diễn ở bên cạnh: “Chú xem đi, tôi đã nói mà, Thái tổng của chúng tôi diễn xuất rất tốt.”
“Mỗi một lần mọi người không yêu cầu quá nhiều ở ông, nhưng ông vẫn luôn khiến mọi người ngạc nhiên. Ngay cả một người nhỏ bé cũng có thể cảm nhận diễn xuất như một người nhỏ bé.”
Thái Thực Tiễn: “...”
Ông cũng không biết phải nói gì, nói tóm lại, ông càng cảm thấy áy náy hơn.
Một lát sau, Hứa Trăn và đạo diễn Ngô Nham thương lượng xong kế hoạch quay chụp liền hẹn Thái Thực Tiễn, muốn trò chuyện cụ thể với ông về phần diễn xuất sắp tới.
Thái Thực Tiễn mở ghế dựa ngồi đối diện Hứa Trăn, mắt thấy bốn bề vắng lặng thì hơi do dự, rốt cuộc ông vẫn chọn ngắt lời nói: "A Trăn nè, chú nói thật với cậu."
Rồi mặt mo của ông đỏ ửng, ông dùng tay che miệng nói tiếp: "Kỳ thật là tối hôm qua tôi ngủ không ngon, chứ tôi không có lý giải nhân vật..."
Hứa Trăn nghe được ông nói như vậy thì nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: "Cháu biết mà."
Thái Thực Tiễn nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Hứa Trăn nhìn theo ánh mắt Thái Thực Tiễn mà nói: "Trong tròng trắng của mắt chú Thái còn có tơ máu, khẳng định là một đêm ngủ không ngon, loại phản ứng sinh lý này sao có thể dùng diễn xuất để biểu hiện ra."
"Huống chi, mỗi lần công ty có điện ảnh, phim truyền hình chuẩn bị chiếu thì chú đều mất ngủ."
"Lần này chú diễn một nhân vật như vậy quan trọng, mất ngủ là rất bình thường."
Hắn cười một tiếng, nói: "Vừa rồi cháu nói như vậy chỉ là vì ở trước mặt người ngoài cần cho chú Thái thêm thêm thể diện thôi."
Thái Thực Tiễn: "..."
Đúng là đứa trẻ ngoan, tâm tình chú hiện tại có hơi xoắn xuýt, muốn giữ im lặng.
Hứa Trăn lấy ra một xấp giấy tờ mỏng trong túi bên cạnh ghế phó đạo diễn, rồi lại rút ra một phần từ trong đó, nói: "Phần diễn này kỳ thật không khó, chủ yếu là có vị trí đặc thù, là phần mở đầu của cả bộ phim."
"Cho nên mặc dù là diễn viên quần chúng nhưng cũng muốn biểu diễn ra được nhân vật có sức lôi kéo nhất định, không thể qua loa cho xong."
Nói rồi hắn đưa phần giấy tờ hơi mỏng kia cho Thái Thực Tiễn: "Này là tiểu truyện về nhân vật cậu của Thế Hà, chú nhìn một chút đi."
Thái Thực Tiễn ngạc nhiên nói: "Cậu còn giúp tôi viết tiểu truyện về nhân vật?"
Hứa Trăn cười nói: "Đúng vậy, cháu là phó đạo diễn chỉ đạo diễn xuất mà."
"Cháu viết cho mọi nhân vật nhưng vẫn chưa lần nào lấy ra thôi."
"Cảm xúc là thứ mà khi ta trải nghiệm quá nhiều lần sẽ dễ dàng dẫn đến chết lặng, vẫn nên thừa dịp mới mẻ thì tốt hơn."
Thái Thực Tiễn: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận