Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 985: Kịch Hoàng Mai

Sau một hồi trao đổi qua loa, Trần Chính Hào cúp điện thoại.
Gã vừa cất điện thoại di động vừa quay đầu nhìn mọi người ở trong phòng họp, nói: “Cậu ấy nói được.”
Mọi người ở trong phòng: “...”
Phòng họp ồn ào trước khi có cuộc điện thoại vào lúc này đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Vốn nghĩ là một cuộc trao đổi hơi đường đột, nhưng lại nhận được câu trả lời bất ngờ từ bên kia.
Từ đầu đến cuối hai người không nói dư một lời nào, kịch bản? Nhân vật? Địa điểm? Không quan trọng.
Thậm chí còn không thương lượng về mức giá.
Mọi người nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Chính Hào, chỉ cảm thấy dường như đôi mắt kia đang nói:
Nhìn đi, cậu ta còn phải cảm ơn tôi nữa.
Sau vài giây, sự im lặng trong phòng họp cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Điêu Diễm Hồng nhân cơ hội ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trần Chính Hào, đôi lông mày sắc bén và ánh mắt của bà lúc này đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng.
“Chao ôi, thằng nhóc ngốc nghếch này...”
Cô mím môi cười, vén lọn tóc lòa xòa ở thái dương ra sau tai, cúi đầu nói: “Diễn cùng với tôi có gì hay sao?”
“Không những không có lợi mà chỉ toàn bị mắng, người khác muốn trốn cũng không thoát mà.”
“Ai da...”
Điêu Diễm Hồng cười lắc đầu, trong mắt mang theo một chút tự giễu, nói: “Tuổi trẻ ngày nay đúng là khó hiểu mà.”
Ở phía bên kia bàn hội nghị, khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười, dịu dàng như hoa của bà, các nhân viên trong đoàn làm phim vừa nãy còn đấu võ mồm với bà đột nhiên run lập cập.
Trần Chính Hạo thấy Điêu Diễm Hồng rõ ràng đang ở trong trạng thái bất thường, do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
...
Một lúc sau, cuộc thảo luận trong phòng họp đã quay về quỹ đạo.
Chuyện Hứa Trăn chịu đóng vai thời còn trẻ của nam chính “Tiêu Thanh Hoà” chắc chắn đã giải quyết được nỗi lo lắng của cả đoàn làm phim.
Đúng là Điêu Diễm Hồng làm khó, nhưng muốn tìm diễn viên cho vai này là khó thật.
Nhân vật Tiêu Thanh Hòa này học diễn xuất từ nhỏ, xuất thân từ một gia đình nghèo khó, dáng người cao gầy, đẹp trai, da trắng và cần phải có khí chất trong sạch không nhuốm bụi trần.
Một chàng trai như thế này mà còn phải có chút kỹ năng diễn kịch và kỹ năng diễn xuất thì quả thực không dễ tìm.
Điêu Diễm Hồng đã xem liên tiếp một vài người nhưng vẫn cảm thấy bọn họ rất khác với hình tượng trong tâm trí bà.
Mà Hứa Trăn chắc chắn vượt xa nhu cầu của nhân vật này.
Đồng thời, có hắn tham gia còn có thể kéo thêm chú ý cho bộ phim.
Không phải đoàn làm phim "Mai Tử Hoàng Thời Vũ" không hài lòng mà chỉ cảm thấy rất áy náy vì được thưởng không công.
Lúc này tâm trạng của Điêu Diễm Hồng vô cùng vui vẻ, nụ cười của bà như gió xuân.
Bà mỉm cười nhìn Trần Chính Hào, nói: “Chính Hào, cứ xem chị nợ cậu một ân tình.”
“Sau này có chuyện gì cần chị, chỉ cần chị có thể làm chị nhất định sẽ không từ chối.”
Trần Chính Hào lắc đầu, nói: “Chị Hồng, nếu chị muốn cảm ơn, chỉ cần cảm ơn Hứa Trăn là được, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Điêu Diễm Hồng xua tay, cười nói: “Ôi trời, cậu ấy là cậu ấy, cậu là cậu. Tôi nhất định phải cảm ơn Tiểu Hứa, đây là chuyện khác.”
Vì tâm trạng của cô Điêu tốt nên bầu không khí trong phòng họp cũng trở nên rất thoải mái.
Một lúc sau, thấy không có ai chú ý, Trần Chính Hào đã lặng lẽ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hứa Trăn: “Vừa rồi khi tôi gọi điện, cô Điêu đang ở ngay bên cạnh tôi.”
Một lát sau, Hứa Trăn trả lời lại: “... Biết rồi.”
“Cảm ơn Hào ca nhắc nhở, tôi sẽ không nói chuyện không cần thiết đâu.”
Khi nhìn thấy câu trả lời, Trần Chính Hào mới xóa một đoạn dặn dò dài vừa mới đánh máy xong.
Ừm, nói chuyện với người thông minh đúng là yên tâm.
Xế chiều hôm đó nhân viên đoàn phim "Mai Tử Hoàng Thời Vũ" đã liên hệ với Hứa Trăn báo cho hắn toàn bộ thông tin về kịch bản phim, giới thiệu nhân vật và lịch quay các loại.
Sau đó Hứa Trăn lập tức liên hệ Kiều Phong để sắp xếp ổn thỏa các công việc liên quan rồi chuẩn bị khởi hành đến địa điểm quay phim cũng là quê hương của "kịch Hoàng Mai": Đồng Thành.
Đồng Thành là một thành phố văn hóa nổi tiếng, trong thành có "ngõ sáu thước" nổi tiếng, vì vậy mà trường phái văn xuôi lớn nhất ở đời nhà Thanh mới có tên là "Đồng Thành phái".
"Mai Tử Hoàng Thời Vũ" là bộ phim về văn hóa địa phương do tổ chức bản xứ quay, mục đích chủ yếu là muốn truyền bá kịch Hoàng Mai.
Đầu tư không cao nhưng yêu cầu lại rất cao.
"Ảnh hậu" Điêu Diễm Hồng quê ở Huy Châu, "Ảnh đế" Trần Chính Hào và một đạo diễn nổi tiếng cũng được mời tham dự quay bộ phim này, thành viên tổ chức đứng sau tương đương cứng.
Sau khi nhận được kịch bản thì Hứa Trăn đọc sơ qua một lần, ngoài ý muốn phát hiện chất lượng nội dung cũng không tệ lắm.
Nội dung phim nói về một câu chuyện rất đơn giản:
Ở một huyện thành nhỏ có một đoàn kịch Hoàng Mai bởi vì thu nhập quanh năm không đủ chi nên sắp phải giải tán.
Sau khi biết tin tức này, nhóm những diễn viên cũ đã về hưu, đổi nghề hay di cư đến nơi khác lại lần nữa tụ họp, cuối cùng cho ra một vở kịch đặc sắc tạo nên tiếng vang ở huyện thành nhỏ.
Mặc dù đến cuối đoàn kịch vẫn phải giải tán nhưng lần biểu diễn cuối cùng ấy đã tạo được ảnh hưởng làm cho nơi đó một lần nữa dấy lên nhiệt huyết với "kịch Hoàng Mai", rất nhiều trẻ em cũng vì vậy mà bắt đầu học diễn kịch, nhờ đó văn hóa hí khúc được truyền lưu.
Kết cấu cốt truyện không thể gọi là xuất sắc nhưng thuộc dòng phim hoài niệm lịch sử.
Vì làm phim về chủ đề kịch Hoàng Mai nên bộ phận chuyên môn của "Mai Tử Hoàng Thời Vũ" làm việc hết sức tỉ mỉ và chú trọng.
Đoàn cố vấn điện ảnh do những chuyên gia có uy tín trong nghề đảm nhiệm, nhà sản xuất Điêu Diễm Hồng cũng là diễn viên chính quy học diễn kịch từ bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận