Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 803: Có Khiếu Giảng Bài

Ở bên sân, không biết từ khi nào Lâm Hiểu Ba đã ngừng động tác cắn hạt dưa.
Gã ngồi ở phía sau đạo diễn Sở Kiêu Hùng, đôi mắt nhìn vào màn hình máy theo dõi, lỗ tai nghe giọng nói thu tại hiện trường của diễn viên, càng xe càng cảm thấy hoa mắt choáng váng.
“Hứa Trăn quả nhiên lợi hại…” Lâm Hiểu Ba lẩm bẩm.
Ngồi bên cạnh gã là Chu Du “Đồ dỏm” cũng ra vẻ tán thưởng gật gật đầu, nói: “Một đoạn thoại dài như vậy nhưng hắn vẫn thế đọc một hơi mà không hề vấp! !”
Lâm Hiểu Ba: “……”
Nhìn thấy những ảnh mắt khinh thường xung quanh, gã lại nhịn không được mà duỗi tay bưng kín mặt.
Tạo nghiệt a! Ta không quen biết tên ngốc này! !
Đoạn lợi hại của Hứa Trăn trong cảnh này dĩ nhiên không nằm ở chỗ đọc thoại.
Lâm Hiểu Ba lấy kiến thức nông cạn của mình thì thật khó để phân tích rõ ràng, nhưng nói tóm gọn thì đoạn trình diễn này…lại vô cùng thoải mái.
Nhân vật của Hứa Trăn rõ ràng là một tên độc đoán và thô lỗ, hoàn toàn khác với hình tượng "Quân tử” trong truyền thống Hoa Hạ, tuy nhiên, sau khi xem xong đoạn diễn vừa rồi, ấn tượng đầu tiên mà Hứa Trăn để lại cho Lâm Hiểu Ba không phải “Kẻ tiểu nhân” mà là “Thượng vị giả”.
Đúng vậy, thượng vị giả.
Giọng nói của hắn thật lỏng, thực bình tĩnh, âm điệu trầm thấp bằng phẳng, ngữ tốc không nhanh không chậm, có loại mưu lập kế và ổn định, làm trái ngược hoàn toàn với các nhân vật phụ lúc thì kinh lúc thì rống ở bên cạnh.
Nội dung trong lời nói của Hứa Trăn rõ ràng có ác ý, nhưng lại không động tác hay biểu tình du thừa.
Hắn lạnh như băng, không có một chút lưu tình nào mà chọc thủng tâm tư của những tiểu dân bình thường ở trước mắt, khiến cho người ta tức giận nhưng cũng không khiến người ta sinh ra chán ghét.
Dù cho Lâm Tiểu Ba có tận mắt chứng kiến thì gã vẫn không thể nắm bắt được tộc độ này và cũng không hiểu được điểm mấu chốt ở trong đó.
Trong lòng của gã bây giờ chỉ có một suy nghĩ —— hiện giờ Hứa Trăn so với thời kỳ “Tam Quốc” trước đó thì phải nó là đã trải qua một sự lột xác hoàn toàn.
……
Mà lúc này, Hứa Trăn và những người khác đã tạm thời dừng quay, bọn hắn đi tới trước máy theo dõi để xem lại màn biểu diễn vừa rồi của mình.
Sau khi xem xong một lần, Hứa Trăn còn tình là vừa lòng với biểu hiện của mình.
Trong đoạn biểu diễn vừa rồi, thật ra hắn đã tham khảo phong cách đọc thoại của Vương Nguyên Anh lão sư.
Nhịp điệu không hề đầy, có bài bản hẳn hoi, ngữ điệu biến hóa mượt mà, đồng thời âm cuối trầm xuống, cử trọng nhược khinh, khiến cho ngữ khí nghe vô tai rất là “Mơ hồ”.
Nếu như trong cuộc sống thường ngày lại có người nói như vậy thì tuyệt đối là bị bệnh nặng, nhưng nếu ở trong một dịp tương đối chính thức, giọng điệu này sẽ nâng cao cảm giác thân phận của một người, khiến mọi người bật giác mạc danh mà kính sợ.
Hiện giờ thử một lần, hiệu quả quả nhiên là nổi bật.
Hứa Trăn nhìn vào chính mình trong máy theo dõi, cảm giác tên này thật thiếu đánh.
Ngoài ra, về mặt diễn xuất, hắn cũng đã học hỏi Trần Chính Hào không ít, nỗ lực thoát khỏi nhãn mác của chính mình, thay vào đó là thiết kế hành vi của nhân vật.
Ví dụ như động tác gạt nước, góc nhìn bễ nghễ từ trên xuống dưới, …tất cả đều được Hứa Trăn đặc biệt nghiên cứu.
Chính những chi tiết nhỏ này đã cùng hỗ trợ cho tính cách của nhân vật "Cố Thanh Minh".
“Phản ứng ở chỗ này của sư tỷ có chút lệch,” Hắn chỉ vào Lâm Gia ở trong màn hình, nói: “Sau khi bị tôi châm chọc, chị không thể diễn nét “ủy khuất” mà phải nên diễn ra vẻ “Xấu hổ và giận dữ”.”
Hứa Trăn quay đầu, kiên nhẫn giải thích: “Ủy khuất chỉ đối với người quen, còn xấu hổ và giận dữ thì mới là cảm xúc đối với người lạ.”
“Trải qua trước hai ngày diễn, chị cũng nên dần dần hiểu ra, Tương Tương cùng Viên Tương Cầm không giống nhau, cô ấy không phải là một người có tính tình ôn hòa mà là một người ngoan cố tự tận xương cốt.”
“Sự ngoan cố này, lúc thể hiện trong giai đoạn đầu chính là vẻ “Kiêu căng”, đến giai đoạn sau sẽ là “kiên cường”. Những khuyết điểm và ưu điểm của các nhân vật về bản chất là giống nhau, không hề mâu thuẫn. Diễn như vậy thì nhân vật mới có thể sống dậy được.”
“……”
Khi Hứa Trăn đang phân tích thì đám người Lâm Hiểu Ba lại đứng ở đằng sau, không khỏi liên tiếp gật gật đầu.
Người này thật sự có khiếu giảng bài!
Vừa rồi xem Lâm Gia diễn kịch, gã cũng cảm giác có chỗ nào đó không khỏe, nhưng lại không nói như thế nào. Kết quả, Hứa Trăn không chỉ chỉ ra mấu chốt của vấn đề mà còn giúp cô phân tích cách có thể làm nhân vật sống dậy, chính cái này khiến cho Lâm Hiểu Ba cảm giác rất có thu hoạch.
Gã cố duỗi dài cổ ra để lắng nghe, nỗ lực chen vào gần để có thể nghe rõ ràng chút.
Mà lúc này, Lâm Hiểu Ba lại chợt thấy trước mắt tối sầm lại, một bóng người cao lớn cường tráng đột ngột chắn trước người gã, bả vai hơi cong xuống, không một chút khách khí đẩy gã ra khỏi đám người.
“Ai, Thanh Minh, vừa rồi tiết tấu của tôi như thế nào, có chỗ nào không nắm bắt tốt hay không?”
Tần Thiếu Trạch chắp tay sau lưng, không thèm nhìn tới Lâm Hiểu Ba mới bị mình hất ra ngoài, lớn tiếng hỏi: "Tôi cảm giác vừa rồi phối hợp với Tương Tương không được tốt lắm.”
“Lúc cậu mới vào cửa, tôi còn chưa có đi vào, như vậy có phải là tôi nên đi nhanh một chút hay không?”
Hứa Trăn rõ ràng nhìn thấy động tác đẩy người của gã, hắn hơi dừng một chút nhưng cũng không nói gì mà chỉ yên lặng nói tiếp: “Ách…thật ra tôi cảm thấy tỷ phu diễn rất tốt.”
“Nếu phải nói, thì chính là anh nên giảm thanh âm của mình nhỏ xuống một chút, không cần cố rống to “Cố Trưởng quan” ….”
“……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận