Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 967: Thực Tế Khác Với Biểu Diễn

Hai người tựa hồ cùng nhau tán gẫu suy đoán, Hứa Trăn chưa nói mấy câu, thì Hạo Hạo bị hắn chọc cười khúc khích.
Thấy vậy, các nhân viên xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên mà nhìn về phía bên này.
Hạo Hạo tới lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nghe cậu nhóc cười nói nhiều như vậy!
Chỉ chốc lát sau, Từ Hạo Vũ đã chuẩn bị cơm xong, vừa bưng bát cơm muốn đi tìm Hứa Trăn, lại bị cửa hàng trưởng Đỗ Mỹ Quyên mau tay nhanh mắt túm lại.
“Cậu đợi chút,” Đỗ Mỹ Quyên thấp giọng nói, “Ngồi ở đây ăn đi, đừng tới quấy rầy người ta.”
Từ Hạo Vũ nghiêng đầu nhìn Hứa Trăn cùng Hạo Hạo trong góc, buông bát cơm, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Hai người bọn họ đang nói gì vậy, như còn vui vẻ như thế?”
Đỗ Mỹ Quyên ha hả cười, nói: “Hai người bọn họ đang nói xấu cậu đấy.”
“A?” Từ Hạo Vũ gãi gãi đầu, theo bản năng mà dựng lỗ tai lên.
Lúc này, chỉ nghe Hứa Trăn nói: “……Hạo Vũ ca ca của em có nhiều người thích như vậy, đương nhiên cũng không phải hoàn toàn do hắn lớn lên đẹp trai.”
“Hắn khiêm tốn, lại nỗ lực, mỗi bộ tác phẩm đều có tiến bộ.”
“Em xem, hắn vì muốn quay tốt bộ phim điện ảnh mới mà chạy tới nơi này làm công gần nửa năm, chịu thương chịu khó.”
“A Thanh có phải cũng nên học tập Hạo Vũ ca ca hay không?”
Nghe thấy lời nói này, mặt của Từ Hạo Vũ lập tức đỏ lên.
Gã quay đầu, nhìn về phía cửa hàng trưởng Đỗ Mỹ Quyên, hừ hừ nói: “Ai nói là đang nói xấu tôi?”
“Tại sao sư phụ tôi phải nói xấu tốt, đây là định châm ngòi ly gián.”
Đỗ Mỹ Quyên: “……”
Cô ấy nhìn nụ cười tự mãn và ngây thơ nhàn nhạt của Từ Hạo Vũ, không hiểu sao lại cảm giác như thể đang nhìn thấy bóng của Hạo Hạo.
…… n, có vẻ sự bắt chước trong nửa năm qua đã dần đơm hoa kết trái.
Mỗi ngày sớm chiều ở chung, hai người đã bắt đầu có điểm giống nhau/
……
Kể từ hôm nay, Hứa Trăn liền tạm thời ở “Quán mì giang hồ”.
Trong khi làm một số việc vặt, hắn đã tự mình quan sát cuộc sống hàng ngày của các nhân viên trong cửa hàng.
Cửa hàng trưởng Đỗ Mỹ Quyên đã sắp xếp cho hắn một công việc rất phù hợp: mặc trang phục công tử và phát tờ rơi trước cửa.
Hứa Trăn rất hài lòng vì không bị lộ danh tính và có thể tùy ý đi lang thang trong cửa hàng.
Có tổng cộng chín nhân viên trong cửa hàng này, bao gồm năm người khuyết tật về tinh thần, ba người khuyết tật về thể chất và một Từ Hạo Vũ.
Trong số đó, tàn tật nặng nề nhất là phó cửa hàng trưởng không thể di chuyển bộ phận bên dưới ngực và hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của người khác để sống.
Mấy ngày qua, Hứa Trăn vẫn chủ yếu quan sát vị đại thúc này.
Hắn thông qua quan sát sửa lại rất nhiều quan niệm trước đây.
Ví dụ, bệnh nhân liệt nửa người trên rất khó ngồi thẳng như người bình thường mà thường nghiêng về một bên.
Về tính cách, phải thừa nhận rằng những người khuyết tật về thể chất dễ phát triển tính cách cố chấp, có thể rất cáu kỉnh và có nhiều tư tưởng cực đoan hơn.
Đương nhiên, thực tế là thực tế, biểu diễn là biểu diễn.
Việc bắt chước thực tế của Hứa Trăn luôn đòi hỏi một quá trình xử lý nghệ thuật nhất định và không thể trực tiếp sao chép nguyên vẹn.
Trong khoảng thời gian này, Hứa Trăn đặc biệt cử một nhiếp ảnh gia đến để chụp ảnh cuộc sống hàng ngày của họ, đồng thời cũng muốn để Hạo Hạo dần làm quen với máy ảnh.
Trước đó, đoàn phim đã hỏi Hạo Hạo rằng cậu nhóc có muốn đóng phim không, cậu nhóc không từ chối, nhưng thực tế trong sinh hoạt, cậu lại tỏ ra phản kháng trước ống kính, cũng không muốn lên đài biểu diễn.
Tuy nhiên, kể từ khi Hứa Trăn đến đây, Hạo Hạo dường như buông lỏng rất nhiều.
Nụ cười trên khuôn mặt cậu nhóc dần tăng lên, và cậu cũng sẵn sàng nói chuyện với người lạ.
Ngay cả khi những nhân viên khác mặc cổ phục và đứng trên bục cao ca hát và nhảy múa, Hạo Hạo sẽ tạm thời dừng việc cậu đang làm và vô thức theo dõi.
Ngày nọ sau giờ ngọ, nhóm thực khách cuối cùng trong quán mì nhỏ rời đi, nhóm nhân viên cửa hàng mới tạm thời thả lỏng xuống.
Từ Hạo Vũ kê một chiếc bàn gấp ở sân sau và gọi Hứa Trăn đến đây ăn cơm.
Gã bưng một cái đĩa nhỏ, vừa múc dưa chua từ trong hũ vừa nói: "Sư phụ, cậu đã đọc kịch bản chưa?"
“Cậu cảm thấy lúc nào tốt để tôi bắt đầu tham diễn?”
Hứa Trăn do dự một chút, tạm thời không có đáp lại.
Vai diễn mà Từ Hạo Vũ đóng có độ tuổi từ mười sáu, mười bảy đến 24-25 tuổi.
Nếu Hạo Hạo có thể diễn xuất, biểu hiện đạt tiêu chuẩn, vậy đương nhiên không cần đổi diễn vien, tốt nhất là có thể diễn cả thời sinh viên, tức là khoảng 20 phút đầu tiên của bộ phim.
Nếu thật sự không được, thì chỉ có thể diễn đoạn mở đầu, mặt sau toàn bộ do Từ Hạo Vũ tới diễn, nhưng như vậy cảm giác nhập tâm sẽ kém một chút…”
“Đang!”
Đúng lúc này, một tiếng động nhỏ vang lên, một bát mì nóng hổi được đặt trước mặt hắn.
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, chỉ thấy, Hạo Hạo đang chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn, trên mặt mang theo nụ cười như đang tranh công, nói: "Ca ca, ăn mì đi."
“Wow, thức ăn hôm nay không tồi nha……”
Lúc này, Từ Hạo Vũ bưng dĩa rau ngâm đi tới, cúi đầu nhìn bảy tám con tôm trong bát mì của Hứa Trăn, cười nói: “Ăn mì tôm tươi sao?"
Mà Hạo Hạo thấy gã lại đây, liền lập tức duỗi tay bảo vệ cái bát trước mặt Hứa Trăn, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác.
Từ Hạo Vũ nhịn không được bật cười nói: “Ai nha, đây là làm gì, anh cũng đâu giành đồ ăn của Hứa Trăn ca ca nhóc.”
“Muốn ăn thì anh sẽ tự mình đi lấy.”
Nói xong, gã cầm lấy một cái bát không, đi về hướng nồi sắt.
Nhưng mà, mở nắp nồi ra lại thấy, bên trong toàn là nước.
Từ Hạo Vũ: “……”
Được lắm! Tô Thanh đồng học! nhóc thực tốt!
Chúng ta còn có thể vui vẻ chơi cùng nhau trong tương lai hay không đây! !
……
Từ Hạo Vũ nghĩ như thế nào, Hạo Hạo một chút cũng không quan tâm.
Cậu nhóc mang bát mỳ đầy tôm tươi đến trước mặt Hứa Trăn, thậm chí còn thuận thế ngồi xuống, lột vỏ tôm cho hắn.
Hứa Trăn nhìn bát mỳ nóng hổi trước mắt, vừa xấu hổ lại vừa có chút cảm động.
Ai, nói như thế nào đây, thu nhận tâm ý, vô cùng cảm tạ…
Mấy ngày kế tiếp, vào mỗi buổi chiều, Hạo Hạo sẽ đều đổi các loại món mỳ nấu đa dạng cho Hứa Trăn, chẳng hạn như mì thịt nướng, mì súp xương và mì hải sản, mỗi ngày đều không trùng lặp.
Về phần những người khác... làm sao một đứa trẻ có thể suy xét mọi thứ một cách toàn diện như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận