Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1094: Sư Phụ Gọi Tới

Một lát sau, Trần Chính Hào nhàn nhạt trả lời: “Tôi làm gì có bản lĩnh này.”
“Nhưng số lượng nhà sản xuất chế tạo cúp cao cấp trong nước chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chiếc cúp trong tay cậu có lẽ là do thầy Ngô Đông Thăng của Gia Hòa thiết kế, vật liệu ông ấy thường xuyên sử dụng chính là loại thủy tinh nhân tạo này.”
Hứa Trăn: “…?”
Hắn lật ngược chiếc cúp lại, kiểm tra tỉ mỉ một hồi, quả nhiên nhìn thấy ở đế cúp có khắc một chữ “Ngô”.
Trong khoảnh khắc đó, Hứa Trăn có cảm giác da đầu tê dại.
Bái phục!
Liên quan tới chủ đề cúp đề cử này, hắn thật sự tin tưởng vào anh Hào!
Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động lại rung lên lần nữa, Hứa Trăn vừa nhấn mở liền phát hiện Trần Chính Hào đã gửi cho mình một tấm hình.
Đây là một kiểu tủ trưng bày treo tường theo phong cách tối giản, có khung làm bằng gỗ hồ đào đen, cửa tủ bằng kính, mỗi một tầng đều được gắn đèn led chiếu sáng riêng biệt.
Hứa Trăn chưa từng nhìn thấy chiếc tủ trưng bày này, nhưng hắn chỉ cần nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra những chiếc cúp được trưng bày bên trong rất quen thuộc:
Giải thưởng “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất” của Kim Kê, thị đế Ngọc Lan, giải thưởng “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất” của Ngọc Lan, giải thưởng “Diễn viên mới xuất sắc nhất” của Phi Ưng…
Màu vàng, màu bạc, trong suốt có đủ cả, rất nhiều màu sắc khác nhau, chất liệu cũng không giống nhau.
Tất cả đều là những giải thưởng vinh dự mà bản thân hắn đã giành được trong những năm qua.
Hứa Trăn nhìn tấm hình này thì không khỏi có chút sững sờ.
Trong lúc vô tình đã giành được nhiều như vậy!
Lúc trước ngăn tủ quá nhỏ, không thể xếp chung cùng một chỗ, bây giờ nhìn lại mới cảm thấy đồ sộ.
Một lát sau, Trần Chính Hào lại nhắn tin lần nữa, nói: “Ngày hôm qua đúng lúc đi tới công ty của cậu một chuyến, phong cách trang trí mới không tệ, tủ trưng bày cũng rất rộng rãi.”
“Tôi sẽ không chúc cậu đoạt giải nữa, cậu hãy tự chúc bản thân mình đi!”
Hứa Trăn nhìn dòng chữ này mà suýt chút nữa cười thành tiếng.
Hắn vừa định trả lời, lại thấy Trần Chính Hào gửi tiếp cho hắn một tấm hình, nhắn tin nói: “Văn phòng của cậu… rất thú vị, là do cậu tự thiết kế sao?”
Hứa Trăn hơi sửng sốt, khó hiểu nhấn mở hình ảnh ra, cánh tay hắn trong nháy mắt cứng đờ.
Chỉ thấy ảnh chụp căn phòng làm việc khá là rộng rãi, bàn làm việc bằng gỗ sáng màu, cùng màu với phần thân tủ, sô pha màu xám tro dành cho hai người ngồi, thiết kế tổng thể đơn giản nhưng phóng khoáng.
Nhưng mà bức tranh lớn ở trên tường kia…
Mặc dù là tranh trừu tượng, hơn nữa cũng rất đẹp, vừa nhìn liền biết xuất xứ từ danh họa, thế nhưng…
Đây là rừng rậm sao?
Còn có một căn nhà gỗ nhỏ nữa?
Ở phía trước nhà gỗ có một bóng người đeo kẹp tóc màu đỏ, mặc váy màu xanh lam… là công chúa Bạch Tuyết sao?
Vì sao… Vì sao ở trong phòng làm việc của hắn lại treo hình công chúa Bạch Tuyết vậy?
…..
Sau cuộc họp đề cử và khen thưởng, Hứa Trăn trở về chỗ ở trước tám giờ, uống xong thuốc rồi đi ngủ sớm.
May mà hắn còn chuẩn bị trước một viên cephalosporin trong túi xách, định ăn một viên ngay tại quầy lễ tân để giải rượu, không ngờ Kiều Phong đã cầm lấy giấy chứng nhận chẩn đoán của bệnh viện, thay hắn xin phép ban tổ chức được nghỉ, cho nên tiệc rượu lần này hắn không cần phải đi.
Cũng tốt.
Đỡ phải tốn vài tiếng đồng hồ để nói chuyện với người khác.
Giải thưởng Kim Kê năm nay không khá hơn năm trước là bao, nói chung là Hứa Trăn chẳng quen biết ai.
Mặc dù những hoạt động như vậy có thể mở rộng vòng quan hệ, nhưng hắn cảm thấy công ty cử người đại diện đi làm loại việc này sẽ tốt hơn, chủ tịch Thái Thực Tiễn rõ ràng là phù hợp hơn so với hắn.
Đêm hôm đó Hứa Trăn đặt điện thoại ở chế độ im lặng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, màn đêm vừa buông xuống, thành phố phồn hoa vẫn còn là khung cảnh tiệc tùng náo nhiệt, xe cộ tấp nập.
Mà trong phòng Hứa Trăn đã tối đen như mực, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại có tiếng hít thở đều đều.
Vào khoảng tám giờ rưỡi tối, một ánh sáng yếu ớt đột nhiên sáng lên trong căn phòng tối.
Điện thoại di động của Hứa Trăn sáng lên, trên màn hình hiện lên một tin nhắn:
“Sáng mai, chúng ta niệm “Tâm Kinh”, “chú Tĩnh Tâm” và “Mười Tiểu Chú”.”
Người gửi tin nhắn là sư phụ.
Tuy nhiên lúc này Hứa Trăn đã ngủ say nên không nhìn thấy tin nhắn này, màn hình nhanh chóng tối lại.
Vài phút sau, di động lại lần nữa sáng lên.
Sư phụ gửi tin nhắn và hỏi: "Ở tiệc rượu sao?"
“Say rồi hả?”
“Có ổn không?”
“…”
Mấy cái tin nhắn sau là sư phụ gọi điện thoại, điện thoại chập chờn hơn chục lần nhưng không ai bắt máy.

Vào lúc này, người đại diện của Hứa Trăn là Kiều Phong đang ăn tối với một số người bạn trong ngành, đã uống chút rượu nên có hơi ngà ngà say.
Ngay khi Kiều Phong vừa ăn được hai miếng thức ăn thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, cầm lên thì thấy dòng chữ trên màn hình hóa ra là "Sư phụ Liễu Nhiên".
Liễu Nhiên?
Kiều phong có hơi sửng sốt nhưng vẫn nhanh chóng bắt máy.
"Sư phụ, người có khỏe không? Con là Tiểu Kiều!" Trên mặt gã ta vẫn mang theo nụ cười, thái độ thân thiện thơm tho hiếu kính người già nhưng trong lòng có chút bồn chồn.
Sư phụ tìm tôi có chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận