Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 889: Lấy Độc Trị Độc

Thấy vẻ mặt của Dương Nhất Phàm, Hứa Trăn một đĩa trà bánh đẩy tới trước mặt anh ta, nói: "Sau bao nhiêu năm lăn lộn như vậy, nhân tài này vô tình nổi tiếng nhờ một gameshow."
"Kết quả là, mới trở nên nổi tiếng không bao lâu, công ty chế tác bộ phim đầu tay của anh ấy lợi dụng sự nổi tiếng của anh ấy để bán bộ phim áp đáy hòm dở tệ đó."
Hứa Trăn buồn bã lắc đầu nói, "Tác phẩm đầu tay của anh ấy..."
"Cốt truyện thối nát, nhân vật tính cách ghê tởm, ngoại hình thì quê mùa, còn rất mập."
"Sự nổi tiếng thật vất vả mới có được cuối cùng lại trở về điểm xuất phát chỉ sau một đêm, vì điều này, gameshow cho anh ấy cơ hội xoay người đã không gia hạn hợp đồng cho mùa tiếp theo nữa."
Khi Hứa Trăn đang kể, liền phát hiện, Dương Nhất Phàm vừa mới vẫn khóc thút thít, đã ngừng khóc từ lúc nào không hay.
Dương Nhất Phàm ngơ ngác nhìn Hứa Trăn, lo lắng hỏi: "Người này bây giờ thế nào?"
Hứa Trăn thở dài, nói: "Còn có thể thế nào nữa, cắn răng gắng gượng thôi."
“Mấy năm trước, anh ấy đã mua một căn hộ chung cư có thế chấp, nhà chưa hoàn thiện, còn phải trả nợ;”
"Mà cha anh ấy vài năm trước cùng một người bạn làm ăn bị lừa, nợ rất nhiều tiền, nếu anh ấy không cố gắng, nhà bọn họ lấy gì trả nợ?"
Dương Nhất Phàm nghe thấy vậy, lại cảm thấy xấu hổ và buồn bã.
Cảm giác đồng cảm này...
Trên đời vẫn còn người kém may mắn như vậy sao?
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của anh ta, Hứa Trăn cảm thấy hành động "lấy độc trị độc" của mình dường như đã có tác dụng, vội rèn sắt khi còn nóng kết luận: "Tôi không phải muốn nói cho anh biết người này xui xẻo như thế nào, tôi chỉ muốn nói rằng, một người kém may mắn, vẫn có động lực tiến bước, làm việc chăm chỉ, những người bình thường chúng ta sao lại không thể làm như thế?"
Hứa Trăn nghiêm túc nói: "Dương sư huynh, anh không phải kém may mắn."
“Vảy vàng trong ao, gặp gió hóa rồng, anh chỉ thiếu một cơ hội chứng tỏ mình mà thôi.”
Dương Nhất Phàm do dự chốc lát, chần chờ nói: "Không phải cậu bịa chuyện để lừa tôi chứ?"
Vừa nói, anh ta vừa vô thức cầm ly trà trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ.
Hứa Trăn bất đắc dĩ cười nói: "Tôi đoán anh có thể đoán được người này là ai."
"Nhiều người trong giới biết chuyện của anh ấy, tôi cũng không cần phải nói dối."
"Bởi vì chuyện này, các đạo diễn lớn thường không muốn mời anh ấy đóng phim, cho đến bây giờ, anh ấy chỉ có thể tham gia gameshow, đóng kịch truyền hình, ngay cả một vai diễn quần chúng trong phim cũng không cho anh ấy diễn."
Dương Nhất Phàm im lặng.
Anh ta kỳ thật đại khái cũng đoán được Hứa Trăn nói tới ai, nhưng trước đây anh ta chưa nghĩ đến việc liên kết những chuyện này lại với nhau.
Dương Nhất Phàm bưng chén trà, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống khung cảnh phía xa, lẩm bẩm nói: “Người này… anh ấy không đến Pháp Hội để cầu phúc sao?”
Hứa Trăn đi đến bên cạnh anh ta, vừa muốn lên tiếng, đã thấy trước tịnh xá có một bóng người cao gầy mặc áo cà sa màu xám, ôm một lò tàn hương, đang định đi đổ.
Đó là Quách Uy, "suy thần"mới được nhắc tới.
Hứa Trăn thấy thế, không khỏi mỉm cười, chỉ vào Quách Uy phía dưới, nhỏ giọng nói: "Tới rồi, anh ấy cùng tới với lãnh đạo công ty."
"Lát nữa tôi có thể giới thiệu anh với anh ấy, anh hãy xem tin tức anh ấy thường đăng, rất tích cực, tràn đầy năng lượng, mỗi ngày không tập thể dục thì là nấu cơm, rất yên bình.”
Dương Nhất Phàm cúi đầu nhìn Quách Uy ở dưới lầu, thấp giọng nói: "Thật sự có người xui xẻo như vậy sao?"
Hứa Trăn chưa kịp trả lời, đột nhiên, một cơn gió thổi qua, tro hương từ trong lò bị thổi bay lên, che kín mặt Quách Uy.
"Khụ khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ khụ..."
Ở tầng dưới, lớp tro hương dày đặc khiến Quách Uy ho đến mức không mở mắt ra được, không thẳng lưng nổi, ho đến mức chảy nước mắt.
Hai người trên lầu ngơ ngác nhìn cảnh này, một lúc sau, Dương Nhất Phàm không đợi Hứa Trăn trả lời, thì thào tự nói: "Có đó."
Hứa Trăn: "..."
Tôi, tôi không biết nên nói gì nữa.
...
Chiều hôm đó, đáng tiếc Hứa Trăn không ở lại Pháp Hội giúp đỡ mà phải đưa Quách Uy đến bệnh viện.
Nếu như đây là người bình thường, sặc một chút cũng không sao, còn vị gia này...
Để đến lúc đường hô hấp lây nhiễm, nhiễm trùng, sinh mủ, vậy thì rắc rối to rồi.
Sau khi Dương Nhất Phàm được Hứa Trăn an ủi, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại.
Tuy rằng không thể trực tiếp tràn đầy năng lượng tích cực như "Quách tiền bối", nhưng dù sao anh ta cũng không còn kêu gào muốn xuất gia.
Anh ta tìm được Tống Úc, muốn làm một chuyện gì đó, hỗ trợ Pháp Hội.
Tống Úc đương nhiên không từ chối.
Đúng lúc Hứa Trăn không ở đây, "khu vực chịu trách nhiệm vệ sinh " của hắn không có ai quét dọn.
Một người mạnh mẽ như Dương Nhất Phàm, có sức mạnh, lại không ai biết, không cần phải che giấu, lại còn làm việc tốt hơn Hứa Trăn nhiều!
Tối hôm đó, đạo diễn Từ Văn Quang âm thầm tham dự một nghi thức cầu phúc, vốn định nói với Hứa Trăn một tiếng, rời đi trước, ai ngờ khi ông đến hậu viện, không nhìn thấy Hứa Trăn, nhưng lại thấy được một thanh niên lạ mặt.
Dương Nhất Phàm đang quét sân nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, nhìn thấy một vị lão gia tử tóc hoa râm, tròng mắt không tự chủ co rụt lại.
Người này là...
Từ đạo? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận