Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 293: Phân Chia Thẻ Thứ Hạng

Trong bức tranh, hắn đang mặc một bộ trang phục màu trắng tinh khiết được thiết kế cẩn thận bởi một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, với một thanh kiếm dài trên tay và một chiếc khăn choàng đầu đón gió. Lại phối thêm bối cảnh rực rỡ sắc màu, cùng với ngũ quan bị chỉnh sửa đến sư phụ cũng không nhận ra, này làm cho Hứa Trăn vốn mặc rất ít cũng không ngừng run rẩy lên lẩy bẩy
Hai người đi dọc hành lang, lần lượt thấy trên tường treo nhiều hình ảnh phim truyền hình và điện ảnh kinh điển của các đối thủ cạnh tranh.
Thẩm Đường thấp giọng nói: “Cậu nhớ bên phải, tôi nhớ bên trái, trong chốc lát nữa, nói không chừng sẽ hữu dụng.”
Hứa Trăn rất muốn nói, việc này cứ giao cho tôi.
Nhưng là không thể đả kích đồng bạn nhiệt tình, cho nên hắn vẫn yên lặng gật gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới cuối hành lang, nơi đó có hai phong thư, trên bìa mặt phân biệt viết tên hai người.
Hứa Trăn cầm lấy phong bì thuộc về mình, vừa mở ra liền thấy, bên trên viết một chữ cái “B” màu xanh lục.
Hắn lại quay đầu nhìn Thẩm Đường, phát hiện trong phong bì của y viết chữ "C" màu vàng.
“Đây là có ý tứ gì?” Thẩm Đường hỏi.
Hứa Trăn lắc lắc đầu.
Không có mối liên hệ nào như vậy trong các số trước của "Tôi Là Phái Diễn Xuất", và cả hai đều cảm thấy thập phần xa lạ.
Mắt thấy ê- kíp chương trình không có ý định giải thích, cả hai phải tiếp tục bước đi và đẩy cánh cửa tiếp theo.
“Kẽo kẹt ——”
Hứa Trăn bước vào cửa và thấy đó là một căn phòng vô cùng trống trải. Một bục cao được dựng ngay đối diện với cửa, giống như một đấu trường võ thuật trong một bộ phim võ thuật
Hai bên trái phải bày biện ghế dựa, nhìn qua như là thính phòng.
Vì hai người không phải là nhóm người đầu tiên bước vào, nên lúc này rất nhiều người đã ngồi kín "Thính phòng".
Trên đài cao ở giữa, chỉ có một mình Trương Sam ngồi, một mình ngồi ở chỗ cao nhất, chống cằm chán nản, trông giống như một vị sơn đại vương nghèo túng từ trên núi xuống, lại có điểm giống thạch hầu đứng sừng sững trên ở đỉnh vách đá.
Nhìn thấy hai người bước vào, Trương Sam như được đại xá, vội vàng vẫy vẫy tay, cười toe toét với bọn họ.
“Hứa Trăn, Thẩm Đường, chào hai cậu!”
Người dẫn chương trình lúc này đã đợi sẵn trên sân, vừa thấy hai người đi vào, liền cười chào hỏi, nói: “Nào, hãy tự giới thiệu bản thân với khán giả và cho mọi người xem tấm Card trên tay của hai người!”
Hứa Trăn dựa theo sắp xếp trước đó của đạo diễn, đơn giản giứi thiệu tên tuổi của bản thân.
Sau đó, hắn mở thẻ trong tay ra nói: "Thẻ tôi lấy được là hạng B."
“Ngô……”
Nhìn thấy một màn này, chung quanh lập tức vang lên một trận âm thanh thổn thức.
Hứa Trăn nao nao, nói: “Hạng B là sao vậy?”
Người dẫn chương trình nói: “Mức độ này là đánh giá sơ bộ của 40 giám khảo chuyên môn do ê- kíp chương trình mời đối với phần thể hiện của các thí sinh.
“Trong số 32 thí sinh, có 3 người đạt trình độ A, 5 người trình độ B và 24 người trình độ C.”
Nói xong, người dẫn chương trình chỉ lên bục cao nơi Trương Sam đang ngồi và mỉm cười, “Đó là chỗ của cậu. "
Trương Sam nghe được lời này, lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, vỗ vỗ lưng ghế bên cạnh mình, cười nói: “Tới nha, bên này!
“Trên đỉnh núi này của chúng ta đang thiếu người đây này!”
Hứa Trăn: “……”
Núi gì? Lương Sơn, hay là Hoa Quả Sơn?
Mà Thẩm Đường thấy Hứa Trăn bắt được thẻ hạng B, chính mình lại chỉ lấy được hạng C, cho nên âm thầm có điểm không quá cam tâm.
Đi tới nơi này, liệu có ai nguyện ý thừa nhận mình kém hơn người khác đâu?
Khoảng mười phút sau, tất cả 32 vị tuyển thủ đều đã đến đông đủ.
Trong đó, có 20 nam diễn viên và 12 nữ diễn viên, người lớn nhất 25 tuổi và người nhỏ nhất mới 17 tuổi.
Đinh Tuyết Tùng, người quen cũ của Hứa Trăn cũng bắt được thẻ hạng B, y bắt đầu làm trò trước mặt mọi người, đồng chí lão Đinh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà bắt chuyện với Hứa Trăn, bộ dáng vô cùng thân thiết, tựa hồ đang nổ lực tạo ra hình tượng bạn tốt thân thiết.
Hứa Trăn không thể trực nhăn mặt mà phải đáp lại một cách lịch sự và ngượng ngùng, cuộc thi còn chưa bắt đầu, nhưng cả hai đã bắt đầu biểu diễn trên sân khấu.
Sau khi tất cả các thí sinh đến đông đủ, người dẫn chương trình đứng ở giữa sân khấu và nói với một nụ cười, "Mọi người, tấm thẻ mà các vị vừa nhận được đại diện cho trình độ đánh giá sơ bộ tương ứng của bản thân.
“Tám thí sinh cấp A, B sẽ tạm thời ở trên đài, trước mắt trở thành “lôi chủ”.
“Chủ đề của vòng thi đầu tiên chính là “Tái khiêu chiến”.”
Nói xong, người dẫn chương trình nhìn 24 người chơi có thẻ cấp C dưới sân khấu và nói: "Mọi người đều có cơ hội chọn một vị lôi chủ trên sân khấu và chọn một trong những nhân vật kinh điển của đối phương để biểu diễn trực tiếp.
"Nếu ban giám khảo cho rằng các vị đã thể hiện tốt hơn phiên bản gốc, thì xem như các vị đã thành công trong thử và nhận được cơ hội cạnh tranh với lôi chủ trong vòng tiếp theo.
"Nếu thất bại, các vị sẽ bị loại ngay tại chỗ. "
Nói tới đây, người dẫn chương trình mỉm cười nhẹ: “Các vị mang thẻ hạng C, ngàn vạn lần không được để toàn quân bị diệt nha, nếu không, đến vòng tiếp theo sẽ không người thi đấu nữa.”
Sau khi nghe giới thiệu về luật chơi, Trương Sam liền thấp giọng “A” một tiếng.
Hứa Trăn hỏi: “Làm sao vậy?”
Trương Sam có chút buồn bực nói: “Vậy chúng ta chẳng phải không có cơ hội lên sân khấu trong vòng 1 này sao?”
Hứa Trăn hơi hơi rũ đôi mắt xuống, thoáng có điểm chột dạ.
Nếu vòng một đã không có cơ hội lên sâu khấu thì không biết vòng tiếp theo sẽ có cơ hội lên sân khấu hay không đây…
Các vị nhóm khiêu chiến, nhất định phải cố lên nha!
Chỉ là hòa thượng thôi mà, có gì mà diễn không tốt!
Khi một chương trình tạp kỹ được phát sóng, đại khái đầu tiên sẽ là rút thăm, sau đó sẽ phát tới một đoạn biểu diễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận