Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 631: "Phó Tổng" Hứa Trăn

Bành Tư Nguyên khoa tay múa chân, nói: “Tôi muốn kiểu soái ca lóa mắt, lúc hòa trong đám người thì chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn ra.”
“Hơn nữa không cần loại “dễ coi” mà nhất định phải vừa kinh diễm vừa dễ coi.”
Cô nghiêm mặt nói: “Tôi thấy để Chính Hào cưỡi motor đi họp chợ cũng khá tốt.
“Mà để Hứa Trăn tu sửa xe máy cũng không có vấn gì.”
Hồ Vệ Quốc đờ đẫn mà nhìn mạch não không bình thường của vị đối tác, sau một lúc lâu, ông ta mới lên tiếng: “Được rồi, trước cứ như vậy…”
“Nhưng trước đó tôi đã nói với cô, Chính Hào còn dễ thuyết phục, còn Hứa Trăn thì không phải loại diễn viên cái gì cũng có thể tiếp. Nếu người ta chướng mắt vở “Thất Cô” thì tôi cũng không có cách nào đâu.”
Bành Tư Nguyên gật gật đầu, nói: “Trước liên hệ, nếu hắn không nhận thì tôi sẽ suy xét người khác.”
“Còn bây giờ, Hứa Trăn là lựa chọn thứ nhất của tôi.”
……
Bên phía Hoa Ảnh truyền thông, Hồ Vệ Quốc cùng Bành Tư Nguyên đang thương lượng làm cách nào để Hứa Trăn đồng ý tiếp bộ điện ảnh “Thất Cô” này.
Mà bên phía Hứa Trăn thì đang vội vàng đăng ký thành lập công ty với Thái Thực Tiễn.
Vào ngày 16 tháng 3, “Công ty TNHH điện ảnh Lang Gia Các” chính thức được đăng ký và thành lập.
Hứa Trăn nắm giữ 33% cổ phần và là cổ đông lớn thứ hai của công ty.
Hắn không cần phải làm các thủ tục cụ thể như giấy phép kinh doanh, khắc dấu, mở tài khoản mà chỉ cần ký tên và thanh toán.
Đúng vậy, thanh toán…
Hứa Trăn nắm bút ký tên, máy móc ký tên vào nhiều văn kiện khác nhau, không muốn nghĩ đến vấn đề này.
Lại nói, gần đây rating của “Lang Nha Bảng” đang một đường tăng cao, cả hai đài phát sóng đều đã phá hai. Hiện tại, đài truyền hình thủ đô và đài Cà Chua (Đài Đông Phương) đều đang ráo riết tranh giành bản quyền phát sóng lần thứ hai của “Lang Nha Bảng”.
“Dương Gia Tướng” bứt phá 5000 vạn doanh thu phòng vé trong ba ngày, theo xu hướng này, phần lợi nhuận được chia cho Hứa Trăn cũng sẽ tăng lên.
…. Xem ra có đủ tiền để quăng vào bộ phim kế tiếp!
Tâm tình của Hứa Trăn vô cùng phức tạp.
Hắn cảm thấy gần đây mình kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại giống như không có, mỗi ngày nước chảy tới tới lui lui vào ngân hàng, trông vô cùng náo nhiệt, nhưng nước chảy hoa rơi xuân mất bóng, cuối cùng cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
Giá nhà ở thủ đô quá mức kinh người, nếu như muốn mua nhà thì lại không có tiền quăng vào bộ phim tiếp theo, việc này làm cho Hứa Trăn cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Trước mắt xem ra, mình phải mua một thứ gọi là “Tài sản cố định”, thế nhưng còn máy sưởi ở chùa Pháp Vân…
Chậc…hay là phải thuê một căn phòng để ở trước?
Không tới mấy tháng nữa, “Tú Xuân Đao” sẽ đóng máy, đến lúc đó mình phải sống ở đâu đây…
“A Trăn, đang suy nghĩ cái gì đấy?”
Hứa Trăn đang ngơ ngác viết vài dòng trên kịch bản của Cận Nhất Xuyên, thì Thái Thực Tiễn bất ngờ xuất hiện, quơ quơ cánh tay trước mặt hắn, nói: “Tối nay kêu Tiểu Tống cùng Gia Gia tới, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm?”
Hứa Trăn nghe vậy thi phục hồi lại tinh thần, cười nói: “Được, chúng ta đi đâu? Để tôi liên hệ với bọn họ trước.”
Thái Thực Tiễn vung tay lên, nói: “Ngày đại hỉ, muốn ăn gì thì ăn! A Trăn cứ chọn chỗ, Thái thúc sẽ mời khách!”
Hứa Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Vậy thì chọn quán sủi cảo ở trước cửa Trung Hí đi? Ba chúng tôi rất hay đến đó.”
Nói xong, hắn lấy di động ra, vừa tìm tên trong danh bạ, vừa nói: “Món sủi cảo nhồi tôm tích và thịt của nhà bọn họ có hạn, muốn ăn thì phải đặt trước.”
Thái Thực Tiễn: “……”
Bỗng nhiên có cảm giác nhụt chí….
……
Đêm đó, đám người Hứa Trăn thật sự đến quán sủi cảo ở trước cửa trường Trung Hí.
Nghe nói, ba người hợp tác khai trương quán sủi cảo này đều là sinh viên đã tốt nghiệp của Trung Hí, mỗi ngày hơn phân nữa khách khứa lui tới đều là sinh viên của Trung Hí. Do đó, nếu ngẫu nhiên gặp phải những khuôn mặt quen thuộc ở chỗ này thì cũng không phải là điều gì đáng ngạc nhiên.
Thái Thực Tiễn đứng ở cửa, nhìn thực khách có giá trị nhan sắc trung bình từ 8.5 đổ lên, sau đó lại yên lặng mà xin Hứa Trăn một chiếc khẩu trang để đeo lên mặt.
Ông ta liếc mắt nhìn sang Hứa Trăn, Tống Úc cùng Lâm Gia đang đứng bên cạnh, âm thầm tính toán, trung bình trên 8.5 vẫn không thành vấn đề, có thể đi vào!
“Bang!”
Một lát sau, trong phòng riêng ở lầu hai, bốn người lấy trà thay rượu, chạm cốc ăn mừng, cầu chúc cho “Lang Gia Các” làm ăn xuôi gió xuôi nước.
Ba ngày trước, Lâm Gia chính thức giải ước với Đông Nhạc Điện Ảnh, khôi phục tự do cho bản thân.
Tống Úc thập phần rộng lượng mà cho cô thân phận là nghệ sĩ ký hợp đồng đầu tiên của công ty, về phần “Phó tổng” Hứa Trăn, hắn đã có một phòng làm việc cá nhân của riêng mình.
“Thái thúc, bộ phim tiếp theo là gì vậy, hiện tại tôi có kế hoạch gì không?”
Đôi mắt của Lâm Gia sáng lấp lánh, ý chí chiến đấu sục sôi, nói: “Có vai diễn thích hợp với tôi không? Hiện tại tôi chưa có lịch trình nên lúc nào cũng có thể chuẩn bị chiến đấu!”
“Ha ha ha……”
Thái Thực Tiễn nhịn không được mà cười cười, sau đó nhìn thoáng qua phía Hứa Trăn, nói: “Bên phía Hoa Ảnh mới liên hệ với chúng ta, bọn họ nói đang có kế hoạch quay phim điện ảnh, hỏi chúng ta có muốn hợp tác hay không?”
“Là kịch bản do phó tổng Bành Tư Nguyên của bọn họ viết.”
Hứa Trăn nghe xong lời này thì rất hứng thú, nói: “Tôi đã từng xem vài kịch bản do Bành tổng viết, chất lượng luôn không tồi.”
“Đề tài của lần này là gì?”
Thái Thực Tiễn nói: “Đề tài chủ nghĩa hiện thực, câu chuyện chống lại nạn bắt cóc.”
Nói xong, ông ta nhìn nhìn Hứa Trăn, nói: “Lão tổng của bọn họ đặc biết muốn tìm cậu diễn vai nam số 2, là một hài tử bị bắt cóc khi còn nhỏ.”
“Thúc cảm thấy cốt truyện này không tệ, có thể thử xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận