Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 231: Cùng Chung Kẻ Địch

Khu Bình Xương của Trung Hý cũng không tính là quá lớn, khoảng chừng ba tới năm trăm mẫu.
Nhưng ngày hè nắng chói chang, bọn người Hứa Trăn đi bộ từ quảng trường đến tòa biểu đạo cũng đổ một thân mồ hôi.
Tòa biểu đạo, xem tên đoán nghĩa, đây là tòa nhà giảng dạy của khoa đạo diễn và khoa diễn xuất.
Hứa Trăn đã làm thủ tục ở tòa nhà này khi hắn đến báo danh sáng nay, vì vậy hắn cũng không xa lạ gì với con đường này.
Học trưởng phụ trách chiêu sinh đã dẫn bọn họ lên tầng 3, sau đó rẽ trái, rồi lại rẽ phải, cuối cùng đẩy một cánh cánh cửa đang khép hờ ra.
Hứa Trăn vừa đi vào thì nhìn thấy, bên trong không phải là không gian lớp học mà mình tưởng tượng, mà là một sân khấu nhỏ.
Sân khấu này có diện tích không lớn, tương tự như giảng đường dành cho những lớp đông người, tối đa chỉ có thể chứa hai ba trăm người.
Trong đó, sân khấu chiếm hơn một phần ba diện tích, dưới sân khấu có bảy tám hàng ghế bọc mềm màu đỏ sẫm, bài trí rất nhỏ gọn.
Loại hình sân khấu này hơi giống sân khấu nông thôn lớn, gần như không có khoảng cách giữa diễn viên và khán giả.
Khi diễn viên biểu diễn trên sân khấu, họ gần như có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ khán giả và có thể hiểu được áp lực tâm lý là rất lớn.
“Mạnh lão sư, em mang theo mấy sinh viên năm nhất đến đây!”
Sau khi bước vào cửa, vị học hưởng dẫn đường cho bọn họ đã lên tiếng về phía một người đàn ông trung niên trên sân khấu, "Họ nói họ muốn xem buổi diễn tập của chúng ta, vậy có được không?"
Hứa Trăn nhìn theo ánh mắt của học trưởng thì phát hiện, vị “Mạnh lão sư” này là một nam nhân trung niên có vóc dáng không cao, đầu hói, tướng mạo có điểm hung dữ, một bộ dáng không nên chọc tới.
Ngay khi những lời này nói ra, Mạnh lão sư quay đầu lại, nhìn thấy đám người Hứa Trăn thì gật đầu nói: “Có thể xem, hôm này cũng chỉ là bài diễn thô mà thôi.
“Chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, không được chụp ảnh, không được quay phim.
“Trong lúc diễn tập không được phát ra âm thanh, tự mình đi tìm chỗ ngồi xuống đi.”
Đám người Hứa Trăn được cho phép thì lập tức lấy điện thoại ra, toàn bộ đều tắt tiếng. Sau đó, nhanh chóng di chuyển đến một chỗ trống dưới sân khấu.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà Hứa Trăn luôn cảm giác Mạnh lão sư kia lúc nào cũng nhìn mình chằm chằm.
Tuy nhiên, gần đây hắn đã có ý thức trở thành người của công chúng và dần dần quen với việc bị người lạ nhìn chằm chằm nên không thấy gì kỳ quái.
Trong sân khấu nhỏ không có nhiều người lắm, cho nên dưới đài cũng còn rất nhiều chỗ trống.
Hứa Trăn và hai người đi cùng im lặng đi dọc theo lối đi, kết quả không ngờ lại chạm mặt một vị người quen.
----Mạnh Nhất Phàm.
Ánh mắt hai người va chạm, đồng thời sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhìn về nơi khác, không ai để ý tới đối phương.
Giữa hai người cũng không có thù hận gì, chỉ bất quá là một lần trêu chọc và một cái tát vào mặt mà thôi.
Nhưng lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, hông cần thiết phải liên quan đến những người mình ghét.
Chỉ chốc lát sau, đám người chung phòng của Hứa Trăn đã tìm được chỗ ngồi ở vị trí phía sau.
Thấy không có ai ở gần đó, Thẩm Đường thì thầm với Hứa Trăn, "Cậu biết Mạnh Nhất Phàm sao?”
Mạnh Nhất Phàm lúc này đang ngồi ở hàng ghế đầu, Hứa Trăn nhìn thoáng qua bóng lưng quen thuộc, nói: “Không quen, tôi chỉ tình cờ được xếp chung nhóm với cậu ta trong kỳ thi nghệ thuật.”
Thẩm Đường tấm tắc thở dài: “Ai u, hai người các cậu cùng một nhóm a, kia cũng thật xui xẻo.”
Hứa Trăn thầm nghĩ, xác thật, cùng một nhóm với tôi, hắn quả nhiên vô cùng xui xẻo.
Thẩm Đường vẻ mặt thổn thức mà lắc lắc đầu, nói: “Ai, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
"Tôi từng sống trong một khu nhà với cậu ta khi còn nhỏ. Chỉ trong vài năm ngắn ngủn, tôi gần như bị cậu ta bức đến thiếu chút nữa phát điên.”
Ngay lập tức, y nói ngắn gọn về việc Mạnh Nhất Phàm thờ ơ như thế nào, cái gì mà mèo kêu không nghe, chó sủa không để ý. Về phần Hứa Trăn, hắn cũng chia sẻ câu chuyện mình và A Y Mộ đã bị cậu ta xe như vai diễn mà trên chọc trong kỳ thi nghệ thuật.
Cả hai chỉ mới biết nhau chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, nhưng họ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều vì có chung "kẻ địch", chính là Mạnh Nhất Phàm.
Không thể không nói, mặc dù là phiền nhân như Mạnh Nhất Phàm, cũng là phế vật có giá trị lợi dụng.
……
Trên sân khấu, khoảng thời gian tạm nghỉ ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, và một vòng tổng duyệt mới lại bắt đầu.
Ngay khi Hứa Trăn nghe thấy hai chữ đầu, hắn đã phát hiện ra vở kịch đang được xếp trên sân khấu chính là vở kịch kinh điển "Vạn Gia Ngọn Đèn Dầu" của Kinh Thành Nhân Nghệ.
Mấy năm nay, hắn đã xem vô số bộ phim điện ảnh, nhưng kịch nói thì lại không nhiều lắm, ước chừng chỉ có mấy bộ, mà “Vạn Gia Ngọn Đền Dầu” cũng là một trong số đó.
Lý do Hứa Trăn xem bộ kịch này, cũng không phải vì “Vạn Gia Ngọn Đèn Dầu” có thành tựu nghệ thuật rất cao, hay có danh tiếng lớn cỡ nào trong nghề, mà là bởi vì, nữ chính của vở kịch này chính là Thẩm Đan Thanh.
Mùa xuân năm trước, hắn từng tham gia một chương trình tạp kỹ trên Blueberry TV, "Tôi Là Phái Diễn Xuất" với tư cách là trợ lý của Lâm Gia.
Đó là lần đầu tiên và duy nhất mà hắn được tiếp xúc với sân khấu biểu diễn cho đến nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận